Khương Bồng Cơ ngẩn ra, sau đó ra vẻ thần bí nói: “Thiểu năng có điều kiện là một chứng bệnh có liên quan đến đầu óc, cực kỳ khó điều trị tận gốc.”
Phong Cẩn ban đầu còn không hiểu lắm, sau đó liên tưởng đến những gì Khương Bồng Cơ nói trước kia, một lúc sau mới ngộ ra rằng cô nhóc này đang đá xoáy người ta.
Thời đại này, tuy nói là Quân quyền càng lúc càng không uy nghiêm, bị các thế gia đại tộc cản trở trên mọi mặt, nhưng suy cho cùng vẫn là ngôi Cửu Ngũ. Tuổi Phong Cẩn tuy không lớn lắm nhưng lên tiếng răn dạy vẫn rất nghiêm nghị, “Nể tình Lan Đình tuổi còn nhỏ vẫn không hiểu chuyện, những lời này coi như là đồng ngôn vô kị*. Nghe thôi thì cũng không sao, nhưng nếu sau này vào quan trường rồi, còn ăn nói không có chừng mực như thế này nữa thì sẽ có rất nhiều người gây khó dễ cho cậu đấy.”
*Đồng ngôn vô kị: trẻ con thường không hiểu chuyện, lời nói ra cũng không chú ý kiêng kị gì, thường dùng để ám chỉ việc không biết thì không có tội.
Liễu Hoành cũng giơ hai tay lên tán thành, đường đệ nhà mình ngông cuồng ngang ngạnh thế này, người làm anh như cậu ta cũng thật sự là rất lo lắng. Vốn dĩ định để về nhà, ngầm dạy dỗ lại cho đàng hoàng, nhưng mà Phong Cẩn đã chủ động nhắc đến chuyện này, cũng đỡ mất công cậu ta khua môi múa mép.
Khương Bồng Cơ cười mà không nói, bởi vì cô vốn không có cái khái niệm gì gọi là “vào chốn quan trường” hết, thế nên cũng chẳng để ý đến cái này.
Sau đó Phong Cẩn cố ý hỏi vài vấn đề về việc học hành, cũng không khó, Khương Bồng Cơ dựa vào trí nhớ của Liễu Lan Đình là có thể trả lời đúng được bảy phần.
Đề tài câu chuyện thay đổi, Phong Cẩn đột nhiên nói với Liễu Hoành, “Thứ cho ta nói thẳng, tộc học tuy rằng không tồi nhưng nếu Lan Đình tiếp tục học ở đây e rằng việc học tập sẽ bị trễ nải.”
Bản thân tộc học vốn là một khoản đầu tư lớn mà trong thời gian ngắn không thu hồi lại được, giống như một cái động không đáy vậy. Đa phần cũng là vì nghĩ đến những thành phần nghèo khó trong tộc, khó khăn về tiền bạc, thầy được mời về dạy chỉ đủ để vỡ lòng cho con trẻ. Nếu như muốn học tiến sâu hơn nữa, lại phải đi ra ngoài cầu học.
Khương Bồng Cơ nói, “Vốn dĩ cũng không học ở tộc học mấy ngày, bình thường đều là mời Tây tịch tiên sinh về nhà chỉ dạy. Nhưng mà, ta thiên tư ngu độn, hổ thẹn với sự chỉ dạy ân cần của phu tử. Không chỉ không học được mấy phần tinh túy của phu tử, lại còn khiến cho Hoài Du chê cười.”
Liễu Hoành rất tán đồng với những gì Phong Cẩn nói, cậu ta luôn cảm thấy đường đệ nhà mình thông minh hiểu chuyện, chỉ là tính tình có hơi trầm, không thích giao du với người khác mà thôi. Hiện tại, học hành thường thường, chắc chắn là do phu tử ở tộc học và Tây tịch được mời về dạy không có hiệu quả.
Phong Cẩn hỏi tiếp: “Không biết vị phu tử mà quý phủ mời là vị nào?”
Khương Bồng Cơ hơi khó hiểu, nhưng không đợi cô trả lời, Liễu Hoành đã nói trước: “Là Ngụy Uyên, Ngụy Công Tào.”
Phu tử hiện tại của Khương Bồng Cơ họ Ngụy, tên chỉ có một chứ Uyên.
Trong ký ức của Liễu Lan Đình, vị phu tử này tương đối nghiêm khắc, một chút sai lầm cũng có thể bị khiển trách, cô nhóc rất sợ vị phu tử này.
“Khó trách, hóa ra là Ngụy Uyên tiên sinh...” Phong Cẩn nghe xong liền tỏ vẻ hóa ra là vậy.
Tuổi tác Phong Cẩn không lớn nhưng đối với những Nho sinh, Học sĩ có tiếng hiện nay đều thuộc như lòng bàn tay, càng đừng nói đến một văn nhân cứng cỏi lại có tài như Ngụy Uyên, nhưng chính vì nguyên nhân tính cách quá cứng rắn mà bị cách chức. Trong mắt Phong Cẩn vị này cũng là một diệu nhân, chỉ cần một câu không hợp là xử đẹp cả cấp trên luôn.
Phong Cẩn lắc đầu nói, “Ngụy Uyên tiên sinh đúng là có tài nhưng không thích hợp với Lan Đình, nếu như có thể thì vẫn nên chọn một vị lương sư* khác thì tốt hơn.”
*Lương sư: thầy tốt.
Chỉ dựa vào sự tiếp xúc đêm hôm đó, Phong Cẩn có thể nhìn ra Khương Bồng Cơ tuyệt đối không phải là người có thể an phận với hiện trạng. Nếu như theo vị Ngụy Uyên tiên sinh cổ hủ này học tập, hai thầy trò sớm muộn cũng có ngày xung đột vì ý kiến không hợp nhau hoặc là vì do những nguyên nhân khác... trừ phi, có một bên chịu nhường.
Nhưng mà điều này sao có thể xảy ra được?
Ngụy Công Tào trời sinh tính cách ngang ngược cứng cỏi, ngay đến cấp trên của mình bảo xử là xử, chứ đừng nói Lan Đình chỉ là học sinh của ông ta.
“Chọn một vị lương sư khác?”
Liễu Hoành dường như không ngờ Phong Cẩn sẽ nói ra câu như thế, nhất thời cảm thấy khó xử.
Trong cái thời đại này, câu “một ngày là thầy cả đời là cha” không chỉ đơn giản là một câu nói suông như các thời đại khác.
Khương Bồng Cơ thì trái lại, nghe xong cũng chẳng tỏ vẻ gì mấy.
Phong Cẩn cười nói, “Uyên Kính tiên sinh có mở thư viện ở Lang Gia, Lan Đình nếu như có ý thì có thể đến thử xem sao.”
“Uyên Kính tiên sinh?” Vẻ mặt của Liễu Hoành tràn đầy kinh ngạc, sau đó là lộ ra vẻ hân hoan không kiềm chế được, “Lời này của Dư Hoài có thật không?”
Khương Bồng Cơ vẫn ngồi bên cạnh yên lặng lắng nghe, trong đầu liền hiện lên