Thế nên là, Khương Bồng Cơ nhìn thấy một cảnh tượng rất dễ khiến người ta nghĩ lung tung. Nếu không phải đôi mắt cô nói cho cô biết mối quan hệ của hai người này cực kỳ bình thường thì có khi cô đã nghi ngờ cái thời đại này đã thoáng đến mức toàn dân chơi gay tập thể cả rồi.
“Lan Đình, để huynh giới thiệu cho đệ một người bạn.”
Liễu Hoành vẫn luôn quan tâm đến đường đệ nhà mình, có cơ hội để giới thiệu bạn tốt làm quen với đường đệ mình nên rất ra sức.
“Hoành đường ca, không cần giới thiệu đâu, vị này đệ biết. Hoài Du thật đúng là thích đùa dai, lừa gạt vị đường ca thật thà, chất phác này của nhà ta làm gì?”
Khương Bồng Cơ đưa mắt nhìn Phong Cẩn. Hai hôm không gặp, cái người sa cơ lỡ vận đến mức bị người ta đuổi giết ngàn dặm rơi vào cảnh khốn quẫn không thể không giết cún cưng của mình để lót dạ, sau khi chỉnh trang xong thì cũng ra dáng lắm.
Hoài Du?
Liễu Hoành ngẩn ra, đây chẳng phải là tên tự của Phong Cẩn sao, hai người này thế nhưng đã thân đến mức có thể gọi nhau bằng tên tự rồi cơ à?
Phong Cẩn chớp chớp mắt tỏ ra mình rất vô tội, “Rõ ràng là Dao Chi không cho ta thời gian để nói thật đấy chứ, nào đâu phải ta cố ý trêu cợt cậu ấy.”
Liễu Hoành: “...”
Phong Cẩn đặt chén trà xuống vào thẳng chủ đề chính, “Chuyện cũ tạm gác qua một bên đã... vừa nãy ta đứng ở bên ngoài nghe cậu nói cảm thấy rất thú vị, cũng có lý lắm. Nếu đã như vậy, cậu đoán thử xem hoàng đình Bắc Cương đang nhắm vào vị hoàng tử nào?”
Khương Bồng Cơ chả có hứng mấy, đối với những chuyện rõ rành rành ra rồi kiểu này cô căn bản là không có hứng.
“Đại hoàng tử là Thái tử, cái vị Quan Gia kia còn chưa đến mức hoa mắt ù tai làm sao có thể để vị trí Thái tử phi bị một công chúa dị tộc chiếm mất? Hơn nữa, Chính phi và Lương đệ của Đại hoàng tử đều đã đầy đủ, đông cung lại không thiếu thiếp thất, con cái cũng thành bầy thành đàn...”
Vị công chúa Bắc Cương kia cho dù có bản lĩnh, nhưng mà lấy phải Thái tử thì cũng chẳng có nhiều chỗ để tác quái.
“Tiếp theo, mẹ của Tam hoàng tử chính là con gái của đại thế gia - Phong thị, gia tộc này đối với chuyện huyết thống lại coi trọng một cách bất bình thường. Nếu như để Tam hoàng tử lấy vị công chúa Bắc Cương đó, sau này sinh ra một đứa con trai có dòng máu dị tộc, Phong thị làm sao có thể thừa nhận đứa cháu ngoại này?”
Nói rồi, Khương Bồng Cơ đưa mắt liếc Phong Cẩn một vòng, nhìn đến mức đối phương nổi cả da gà.
“Cuối cùng, theo như tin đồn, mẹ đẻ của Tứ hoàng tử chết rất ly kỳ, từ nhỏ Tứ hoàng tử đã không được mấy vị trong cung coi trọng. Quan Gia lúc nào cũng cảnh giác với Tứ hoàng tử, nếu như mà để Tứ hoàng tử lấy được công chúa Bắc Cương... Tự dưng, đưa cho Tứ hoàng tử một nhà vợ có quyền có thế, Quan Gia làm sao có thể yên lòng cho được?”
“Thế cho nên đếm đi đếm lại...” Khương Bồng Cơ nhìn năm ngón tay mình, cười nói, “Mẹ xuất thân từ nhà thương hộ, trong triều đình lại chẳng có mạng lưới quan hệ gì, thuộc hạ thì mèo còi hai ba con. Quan Gia cũng coi như là “thích” Nhị hoàng tử, một lựa chọn cực kỳ thích hợp.”
Đấy là lấy góc độ của Hoàng đế Đông Khánh để phán đoán, còn với cái nhìn của hoàng đình Bắc Cương, Nhị hoàng tử cũng là người thích hợp nhất, ngu xuẩn dễ điều khiển. Trong đầu thì cơ bắp và bã đậu mỗi thứ chiếm một nửa, tính cách lại xốc nổi, hành sự lại lỗ mãng. Nhị hoàng tử không có ô dù che trở, lại còn dễ điều khiển, xin chúc mừng đã trúng tuyển.
Phong Cẩn: “...”
Nhị hoàng tử đúng là không được người ta coi trọng, phụ thân cậu từng cho hắn ta một lời bình như thế này: “Trong bụng toàn cỏ lác, còn tự cho mình là bất phàm“. Còn Khương Bồng Cơ thì trực tiếp đánh giá người ta còn không đáng một văn tiền.
Tuy rằng phong cách của cả hai khác nhau nhưng kết luận cuối cùng đều cực kỳ giống nhau.
Nhị hoàng tử bất tài không thể trọng dụng, trở thành vật hy sinh.
Nghĩ đến phụ thân mình, Phong Cẩn không nhịn được mà hỏi một vấn đề: “Lan Đình giả dụ cậu mà là Đại vương của hoàng đình Bắc Cương, cậu sẽ làm thế nào?”
Khương Bồng Cơ chớp chớp mắt rồi nhếch môi cười, khiến cho dự cảm bất an trong lòng Phong Cẩn càng lúc càng lớn.
“Nếu như ta là Đại vương của hoàng đình Bắc Cương, đương nhiên là thoải mái yên tâm lên giường với Đế cơ của Đông Khánh, nếm thử con gái nhà Hán hiền hòa dịu dàng như thế nào. Quay đi, liền phái đứa con gái bụng đầy dã tâm đến phủ của Nhị hoàng tử... Hòa đàm lần này, vị công chúa Bắc Cương đó ít nhất cũng được một cái vị trí chính phi... rồi sau này, lại tiếp tục châm ngòi khiêu khích cái vị Nhị hoàng tử không đầu óc nhưng dã tâm lại bừng bừng đó...”
Khương Bồng Cơ lười tỉa tót câu chữ có gì nói nấy. Trước kia lúc còn đi học, cô luôn qua môn lịch sử với mức điểm vừa đủ qua.
“Nhị hoàng tử cũng thú vị thật đấy nhưng mà