Khương Bồng Cơ không nén nổi xót xa, quả nhiên cha mình vẫn tốt nhất, biết thương con gái.
Cô từng than vãn với Kỳ Quan Nhượng rằng đã lâu không được ngủ, anh ta chỉ lườm cô với ánh mắt “ngài lừa nhau ít thôi”.
“Con trai bất hiếu, để phụ thân phải đi từ Sùng Châu ngàn dặm xa xôi đến đây… Thời thế bây giờ bất ổn, trên đường nhiều hiểm nguy, nếu phụ thân nhớ con thì cứ sai người đưa thư là được, sao phải mạo hiểm đích thân đến tận đây? Nếu trên đường xảy ra chuyện gì, con sẽ ân hận cả đời…” Khương Bồng Cơ lo lắng nói, trên đường nhiều nguy hiểm như thế mà Liễu Xa lại dám chạy lung tung khắp nơi.
Liễu Xa bật cười: “Không tận mắt nhìn thấy con, ta không yên tâm.”
Động đất đột ngột xảy ra, cho dù Liễu Xa ở tận Sùng Châu xa xôi cũng có thể cảm giác được một phần rung chấn.
Ông thật không thể tưởng tượng ra, con gái mình đang ở giữa tâm chấn như thế nào.
“Giờ đã nhìn thấy con, tối nay ta có thể ngon giấc rồi.” Liễu Xa ôn hòa nói.
La Việt âm thầm liếc nhìn Liễu Xa, thật đúng là một người ôn hòa như ngọc, phong thái cao quý khó tả bằng lời. Lại nhìn sang Khương Bồng Cơ, trong đầu hắn chỉ hiện lên các loại biểu hiện hung tàn của đối phương, không phải đang giết người thì là đang chuẩn bị giết người…
Hai người có phong cách trái ngược nhau thế này mà lại là cha con ruột à?
Khương Bồng Cơ thấp giọng nói: “Con trai hổ thẹn, đã khiến phụ thân phải lo lắng.”
Liễu Xa xoa đầu con gái, im lặng vỗ về, ông cực kỳ thích động tác này.
[Liễu Trọng Khanh! Không được xoa đầu bệ hạ nhà ta… Xoa nhiều quá ngu đi thì làm thế nào?]
Cảnh người con gái ấy ngốc nghếch cười đùa như mới hôm qua, nay đã trở thành kỉ niệm tươi sáng nhất trong hồi ức của ông.
[… Trọng Khanh… đừng dữ quá, dịu dàng với con bé một chút… Bệ hạ nhà chúng ta thật ra là người ngoài cứng trong mềm, là người tốt nhất trên thế giới này… Trọng Khanh, hứa với ta, sau này không được phép tệ bạc với nó… Hãy đối tốt với con bé, yêu thương nó… không chỉ vì con bé mà cũng là vì chàng… Ta muốn chàng và con bé đều phải sống thật tốt… Cho dù ta không còn nữa… cả hai cũng phải sống thật tốt… để ta nhìn thấy một lịch sử khác … được không?”
Những khi không có ai ông lại hồi tưởng lại những gì Cổ Mẫn nói trước lúc lâm chung.
Cô ấy đã trở về thế giới của mình thật rồi ư?
Có phải cuộc sống của cô ấy sẽ còn thoải mái hơn cả trước kia?
Liễu Xa nhắm mắt, che giấu nỗi nhớ nhung trong lòng.
Nhớ nhung như một tấm lưới phủ trùm khiến nỗi hận tản mát trong lòng ông càng trở nên đặc quánh.
Liễu Xa đến Tượng Dương lần này chỉ để yên tâm, nhìn thấy Khương Bồng Cơ bình yên vô sự, ông dự định nghỉ ngơi hai ngày rồi quay về Sùng Châu.
Mấy người Phong Cẩn, Từ Kha biết ý gánh nhiệm vụ thay Khương Bồng Cơ, để cô có thời gian rảnh ở bên trò chuyện với cha mình, làm tròn đạo hiếu.
Đúng lúc này, Lý Uân trở lại trước thời hạn, nhưng không có ai về cùng với anh.
Mạnh Hồn hỏi: “Hán Mỹ, cậu không đón thầy cậu về đây à?”
Lý Uân nói với vẻ thất vọng: “Thầy để lại một lá thư, bảo là đi tìm kẻ thù báo thù rồi. Nhưng mà Uân đi theo thầy đã nhiều năm, căn bản là chưa từng nghe thầy nhắc đến kẻ thù mà… Bây giờ lại bất thình lình đi báo thù, thật là khiến người ta lo lắng. Có điều thầy võ công cao cường, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Mạnh Hồn âm thầm bĩu môi, ông thật nghi ngờ câu nói này đấy.
Dạy được một đồ đệ đơn thuần như Lý Uân thì chắc ông thầy ấy cũng chẳng phức tạp được.
Thời thế bây giờ hỗn loạn như vậy, ra ngoài mà không có chút đầu óc thì ngay đến cái quần xà lỏn cũng chẳng còn.
Lý Uân đến phủ huyện lệnh tìm Khương Bồng Cơ trả phép, trở về cương vị trước thời hạn.
Vừa bước vào cửa, anh đã nhìn thấy chủ công nhà mình đang ăn cơm với một người đàn ông trung niên.
“Chủ công, thuộc hạ quay về trả phép…”
Liễu Xa ngẩng đầu, đôi mắt ông dần dần trợn to, bật thốt: “Thiếu Hòa?”
Hả?
Khương Bồng Cơ và Lý Uân đều tỏ vẻ không hiểu ra sao, Lý Uân còn quay ra sau nhìn lại.
Không có ai mà.
Chẳng lẽ là gọi mình?
Sau khi buột miệng thốt ra câu đó, Liễu Xa lập tức nhận ra sai lầm của mình.
Người trước mặt này