Ngày hôm sau, Khương Bồng Cơ dẫn Liễu Xa tham quan khắp huyện Tượng Dương. Hai người thay trang phục dân thường, dợm bước nơi thành thị.
Nhìn thị trấn phồn hoa trước mắt, Liễu Xa xúc động, quả nhiên thủ đoạn của bệ hạ người bình thường không thể sánh kịp.
“Phụ thân mệt chưa? Có cần vào tiệm trà nghỉ ngơi chốc lát không ạ?”
Đừng thấy huyện Tượng Dương bây giờ chưa nhộn nhịp tấp nập lắm mà khinh thường, theo kế hoạch của cô thì vài tháng nữa thôi, cô sẽ thay da đổi thịt huyện Tượng Dương này, đến Thượng Kinh trước kia cũng không thể sánh bằng.
Khương Bồng Cơ nhân cơ hội học tập không ít phương pháp quản lý hay từ Liễu Xa. Bản thân ông đang cai quản một vùng rộng lớn, lại có kiến thức sâu rộng gần như không gì không biết, nhiều điều cô thắc mắc đều được ông giải đáp rõ ràng.
Khương Bồng Cơ từng là quân đoàn trưởng, nhưng quân đoàn trưởng và huyện lệnh là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Về mặt quản lý, cho dù Khương Bồng Cơ có kiến thức vượt thời đại đi nữa cũng vẫn còn rất nhiều vấn đề cần khiêm tốn học hỏi.
“Được... Đợi ngày ta từ chức rồi sẽ đến chỗ con cai trị mua nhà dưỡng lão.”
Khương Bồng Cơ ôn tồn mời: “Nếu phụ thân muốn mua nhà thì đâu cần phải tự bỏ tiền, con trai còn nhiều khế đất lắm.”
Một xu một tờ, cần bao nhiêu có bấy nhiêu. Trong loạt nhà đầu tiên hoàn thành, cô đã chia mấy cái cho thuộc hạ, còn hơn năm mươi căn dư lại đều thuộc sở hữu của cô. Loạt nhà thứ hai và thứ ba đang chuẩn bị khởi công, hiện nay thứ Khương Bồng Cơ thừa nhiều nhất chính là khế nhà và khế đất.
Liễu Xa bật cười: “Cũng may hiện nay thiên hạ loạn lạc, nếu không thì nhất định sẽ có người vu cáo buộc tội con.”
Ông không cần động não cũng biết con gái mình đã làm gì, có lẽ khế đất mà cô nhắc đến có lai lịch không rõ ràng. Cô chính là huyện lệnh, việc nội bộ trong huyện đều do cô làm chủ, cô muốn ép giá thu mua khế đất một xu một tờ cũng đâu ai dám từ chối kia chứ?
Liễu Xa bước đi trên nền gạch xanh bằng phẳng, tiếng guốc mộc lộc cộc nhịp nhàng, vừa trong trẻo vừa vui tai.
“Cha phát hiện ra người dân ở đây biết giữ gìn vệ sinh sạch đấy.” Liễu Xa nói: “Hai bên đường phố không có rác bẩn.”
“Vứt rác bừa bãi là bị phạt, lần sau phạt tiền gấp đôi lần trước. Dọc đường đều có thùng rác, đi thêm vài bước là vứt được. Còn nếu ai đó thừa tiền thì muốn vứt đâu mặc kệ, chỉ cần sở hữu đống tài sản khổng lồ đủ nộp phạt cho phủ huyện lệnh thì con không ý kiến gì hết.”
Cho dù Khương Bồng Cơ không ban bố lệnh này thì người dân cũng bớt vứt rác lung tung hay nhổ nước miếng lung tung rồi. Cả con đường đều lát gạch xanh, chắc gì cả đời bọn họ đã nhìn thấy mặt đường bằng phẳng sạch sẽ như thế chứ? Vứt rác bẩn ra sẽ chướng mắt khó chịu biết bao.
Huyện Tượng Dương phần lớn đều đang thi công, chỉ một phần nhỏ đã thu dọn sạch sẽ.
Dưới sự khích lệ của Khương Bồng Cơ, không ít gia đình mở quán nhỏ ven đường, làm cho huyện thành phồn hoa hơn.
Tiệm trà không có trà ngon, cô gọi hai tách trà lớn, tuy hơi vẩn đục song mùi vị không đến mức khó ngửi.
“Mặc dù là lần đầu quản lý nhưng con làm tốt hơn cha nhiều.”
Chắc đây chính là thiên phú mà A Mẫn nói đi.
Liễu Xa thầm lắc đầu, hồi ông quản lý quận Hứa phải mất mấy năm lao tâm khổ tứ người gầy rộc đi mới miễn cưỡng đưa quận Hứa được phồn hoa như giờ, vậy mà nay chỉ mới hơn một tháng huyện Tượng Dương đã bước từ mây đen u ám của động đất đi ra, trên mặt người dân cũng có nét cười.
Ánh mắt ông chất chứa biết bao cảm xúc.
Không biết là do mình quá yếu hay bệ hạ quá lợi hại.
Khương Bồng Cơ nói: “Cha nào con nấy mà.”
Liễu Xa biết rõ câu này là nịnh cho ông vui vẫn không khỏi có chút đắc ý.
Ông nói: “Vậy cũng đúng, đây là truyền thống gia đình mà.”
Hai cha con tự sướng một hồi, khen ngợi lẫn nhau.
Uống trà trả tiền xong, Khương Bồng Cơ dẫn Liễu Xa đến chỗ lò gạch.
“Phụ thân, con dẫn người đi xem một thứ.”
Cô dẫn ông dạo quanh lò gạch một vòng, người ra người vào đều phải kiểm tra nghiêm ngặt.
Theo như dự tính của Khương Bồng Cơ, sau này gạch xanh sẽ trở thành “đặc sản” của huyện Tượng Dương, vì thế khâu bảo mật rất quan trọng.
Dùng con dấu riêng đi vào lò gạch, càng tới gần nhiệt độ xung quanh càng cao.
Giờ vẫn là mùa hè nóng bức, chỉ một lát trán Liễu Xa đã đổ mồ hôi.
“Xem cái gì?” Liễu Xa tò mò.
Biết Khương Bồng Cơ đến, thợ cả của lò gạch vội vàng ra tiếp, cô xua tay ra hiệu không cần đa lễ.
“Thứ đợt trước đưa ông nung giờ thế nào rồi?” Khương Bồng Cơ vừa đi vừa hỏi