Khi Cổ Tín dẫn người rời khỏi huyện Tượng Dương, không chỉ mang theo một lô ấm chén thủy tinh, một lô đồ trang sức, còn mang theo quà mà Khương Bồng Cơ chuẩn bị cho Liễu Xa. Món quà này cũng không có gì là xa xỉ, nhưng cốt yếu là tấm lòng, chỉ là vài bộ quần áo len chống lạnh, một bộ dụng cụ nấu lẩu đa năng, một bộ dụng cụ nướng thịt, cô còn gửi thêm bản sao công thức nước lẩu và gia vị nướng thịt...
Lúc Cổ Tín thấy mấy thứ này, vẻ mặt rất khó tả. Nếu không phải đang thời loạn lạc, hẳn tiểu chủ nhân sẽ trở thành thương nhân giàu có hơn cả bà chủ nữa. Không chỉ trở thành người giàu nhất Đông Khánh, thậm chí còn có thể giàu nhất Ngũ quốc, của cải và sản nghiệp trải khắp chín châu bốn biển.
Tiếc là tình hình hiện nay không cho phép.
Nghĩ vậy, Cổ Tín lại thấy thương cho Khương Bồng Cơ nhiều hơn.
Trước khi đi, ông đã hỏi vấn đề thắc mắc từ lâu: “Vị Phong lang quân ấy... có phải là người chốn khuê phòng của tiểu chủ nhân không?”
Cổ Tín hỏi bằng vẻ rất bí hiểm, làm Khương Bồng Cơ suýt sặc nước bọt.
“Không phải đâu, ta và Hoài Du là bạn bè, là tri kỷ, không có quan hệ ấy đâu.”
Khương Bồng Cơ dứt khoát phủ nhận, cho Cổ Tín khỏi phải đoán già đoán non nữa.
“Vậy bé gái lúc trước không phải con của tiểu chủ nhân sao?” Cổ Tín hỏi.
Khương Bồng Cơ trả lời chắc nịch: “Không phải, không có quan hệ máu mủ gì với ta hết.”
Cổ Tín thở dài, không biết là tiếc nuối hay nhẹ nhõm nữa, ông ôm tâm trạng phức tạp rời khỏi huyện Tượng Dương.
Vì Cổ Tín mang đến rất nhiều vật tư, công cuộc xây dựng huyện Tượng Dương lại như hổ thêm cánh, phát triển nhảy vọt, trải mắt khắp thành có thể nhìn thấy cảnh phồn vinh trong tương lai, Khương Bồng Cơ hiếm khi cai được bệnh “không làm việc đàng hoàng” mà ngoan ngoãn ngồi xử lý công việc trong sảnh chính vụ.
Hạng mục công việc được chú trọng gần đây là chia giống cây trồng và cho thuê ruộng đất. May là Kỳ Quan Nhượng đã đăng ký xong toàn bộ hộ khẩu, nhiệm vụ lần này cũng không quá nặng nhọc, tăng ca thêm một thời gian nữa là xong.
“Thời tiết càng ngày càng lạnh nhỉ...”
Phong Cẩn nhìn những chiếc lá đã ngả sang màu ảm đạm mà bùi ngùi.
“Năm nào mà không vậy chứ, năm nay là tốt lắm rồi, chí ít cũng đã chuẩn bị đầy đủ.”
Từ nhỏ, Kỳ Quan Nhượng đã chứng kiến không ít cảnh bi thảm. Với anh ta mà nói, huyện Tượng Dương ngày nay không khác gì thiên đường giữa chốn nhân gian, thanh bình và yên tĩnh, đâu đâu cũng toát lên sức sống mãnh liệt. Đây là điều mà anh ta rất hiếm khi được thấy, vì vậy nên anh ta càng hy vọng khung cảnh này có thể trải rộng khắp Thần Châu.
“Cẩn không lo cái này, lo việc khác cơ. Đến lúc vào đông rồi, sợ là dân chúng không lao động được dưới cơn tuyết lớn thôi... Đa phần họ sống dựa vào lao động để đổi lấy miếng ăn, nếu mùa đông không làm việc...” Phong Cẩn nói đến đây thì hơi ngập ngừng một chút: “Cũng không thể để huyện lệnh mở kho lương thực chứ nhỉ? Đó đều là lương thực dự bị sau vụ xuân năm tới của quân đội, không thể dùng bừa được...”
Bọn Phong Cẩn đều biết Khương Bồng Cơ muốn đánh Thanh Y Quân ở quận Phụng Ấp.
Tính cả binh lính được chiêu mộ, thêm cấm quân và bộ khúc đã có từ trước thì đội quân của cô đã lên đến tám nghìn người.
Vì phải gấp rút xây dựng huyện Tượng Dương, nên từ mùa hè đến cuối thu, họ đều làm việc ở khắp nơi, bận rộn không ngừng nghỉ, khi vào đông mới bắt đầu kỳ tập huấn nghiêm khắc.
Phong Cẩn thấy hơi thốn, quân đội nhà người ta đều huấn luyện lúc thời tiết tốt, chủ công nhà mình thì nhằm ngay mùa đông để tiến hành huấn luyện.
Nhưng về lý thì anh có thể hiểu được ý định của Khương Bồng Cơ.
Sắt thép rèn luyện ý chí, băng tuyết tạo nên tinh thần.
Phải đặt con người vào hoàn cảnh khắc nghiệt mới có thể đánh thức được tiềm lực của họ.
Kỳ Quan Nhượng cũng từng lo lắng vấn đề này nên đã hỏi qua ý Khương Bồng Cơ, cách giải quyết mà cô đưa ra thật sự khiến người ta phải cạn lời.
Kỳ Quan Nhượng nói: “Mấy hôm trước, chủ công có đề cập đến chuyện này với Nhượng rồi, ngài nói là... Mùa đông lạnh thì ở nhà mà đan len.”
Khi nói đến đây, mặt anh ta cứng ngắc, mô phỏng lại giọng điệu bâng quơ của Khương Bồng Cơ như thật.
Phong Cẩn im lặng.
Vậy cũng được hả?
Trước khi vào thu, nhà cửa của dân chúng đã xây dựng xong.
Từ giữa tháng chín, dân chúng bắt đầu