Bốn người trong sảnh chính vụ, Phong Cẩn, Kỳ Quan Nhượng, Từ Kha và cả Khương Bồng Cơ dăm ba hôm mới đến một lần.
Ngoại trừ Phong Cẩn, đồ len của anh là do Tĩnh Nhàn đan cho, còn những người khác là dựa vào đòi hỏi mới có được.
Ừ, đúng rồi đấy, là đòi hỏi, mà đối tượng đòi hỏi cũng khá là dị...
“Đan len cũng gây nghiện ra trò nhỉ.” Từ Kha cười gượng.
Nói thật là, chính Lý Uân cũng biết trò đan len này rất dễ nghiện.
Trời trở lạnh nên không phải khai hoang nữa, mỗi ngày luyện thương hai canh giờ xong là hết việc để làm, thế là ôm len ngồi đan thôi.
Nhưng bên ngoài gió lạnh, ngồi ngoài đan len có mà chết cóng.
Thế là anh mặt dạn mày dày tới sảnh chính vụ ké lò sưởi. Kỳ Quan Nhượng tự giễu rằng mình có vợ mà như không, cằn nhằn Phong Cẩn suốt ngày quàng khăn ống vợ đan cho khoe khoang với anh ta, anh chàng thật thà Lý Uân nghe vậy bèn mở miệng bảo có thể đan cho Kỳ Quan Nhượng một bộ.
Kỳ Quan Nhượng: “...”
Từ Kha cười đau cả bụng, nói đùa với Lý Uân rằng: “Ơ kìa, Hán Mỹ làm cho Văn Chứng một bộ hả, thế tiện làm thêm cho Kha một bộ nhé?”
“Được.”
Từ Kha: “...”
Cậu chỉ nói đùa thôi mà.
Ngón tay của Lý Uân rất linh hoạt, tốc độ đan cũng gần bằng phụ nữ có tay nghề thành thạo, áo đan ra vừa có hoa văn họa tiết đa dạng vừa đẹp đến từng đường kim mũi chỉ.
Vài ngày sau, Kỳ Quan Nhượng và Từ Kha đều nhận được thành quả từ tay Lý Uân, suy nghĩ của hai người lúc ấy khá là khó tả.
Hiền lương thục đức đến thế cơ chứ, thôi, gả đi được rồi!
“Chủ công có muốn một bộ không?”
Độ hảo cảm của Lý Uân với Khương Bồng Cơ đã bùng nổ từ lâu, biết cô cũng độc thân nên chủ động mở lời.
Nhưng mà bị từ chối thẳng thừng luôn.
Khương Bồng Cơ lười biếng đáp: “Không cần đâu, chủ công của huynh đâu phải hai kẻ không ai cần kia, đến bộ quần áo cũng không ai làm cho.”
Đùa chứ, mấy chị gái trong sảnh chính vụ còn đang tranh nhau làm cho cô đây này.
Quan trọng hơn là...
“Ta võ công cao cường, thế gian hiếm có người địch lại, nóng lạnh bất xâm từ lâu rồi. Sao giống mấy con chim cút mặc ít chút là run bần bật chứ.” Khương Bồng Cơ cười xấu xa, nói một câu mà đả kích liền ba vị mưu sĩ trong sảnh.
“Lời của chủ công không đúng lắm đâu...”
Tuy tố chất thân thể của họ đúng là không sánh bằng bọn Mạnh Hồn nhưng cũng không đến mức yếu nhớt như vậy.
Khương Bồng Cơ liếc qua: “Mấy người có thể sáng sớm dậy chạy bộ không?”
Ba người im re, chăn ấm nệm êm không cho họ thức dậy, nên không chạy.
Lông cừu liên tục chuyển từ Bắc Cương đến huyện Tượng Dương, vì không để bên Bắc Cương nghi ngờ, cũng tránh bị Thanh Y Quân và Hồng Liên Giáo cướp bóc, mỗi lần vận chuyển đều đi theo các con đường khác nhau.
Quần áo len không chỉ được bán cho dân huyện Tượng Dương, hàng dư còn có thể xuất qua Sùng Châu.
Về giá thì đương nhiên không rẻ như ở đây, ít nhất cũng gấp mười lần.
Sùng Châu lạnh hơn Tượng Dương nhiều.
Chỉ là ban đầu cũng không bán được bao nhiêu, về hình thức thì không vấn đề gì, chủ yếu là chất liệu lạ.
Nhưng ai bảo châu mục Sùng Châu - Liễu Xa là cha của Khương Bồng Cơ chứ.
Có cha đích thân đi chào hàng, quan chức dưới trướng cũng phải nể mặt mua một bộ.
Vừa mặc lên người đã thấy vừa ấm áp vừa mềm mại thoải mái, rất đáng đồng tiền bát gạo.
Dần dần, quần áo len có nguồn tiêu thụ cố định, nhưng số lượng có hạn, cơ bản là hàng vừa đến Sùng Châu đã bị mua sạch.
Trận tuyết đầu mùa của năm nay bắt đầu mà không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào. Từng hạt tuyết rơi xuống nhân gian, đất trời một màu trắng xóa.
Khương Bồng Cơ ban hành quy định, nhà nào để tuyết đọng trên nóc nhà hoặc trước cửa dày hơn một tấc sẽ bị phạt tiền.
“Tuy trong huyện đa phần là nhà mới, nhưng tuyết đọng quá nhiều vẫn có khả năng làm sập nhà, cứ phòng cho chắc. Ta không mong nơi ta trị vì tái diễn lại thảm cảnh nạn tuyết như Thượng Kinh năm đó. Mong rằng dân huyện đều có thể an toàn qua mùa đông này.”
Quy định vừa được ban hành, có khá nhiều dân huyện phàn nàn. Nhưng ở huyện Tượng Dương huyện lệnh là nhất, họ có thể không chấp hành lệnh đã ban, nhưng huyện lệnh có quyền thu hồi nhà ở, đuổi họ ra ngoài đường.
Trước mệnh