Hoàng Tung không phải tên ngốc, anh ta đương nhiên hiểu được ẩn ý trong câu nói của Phong Giác.
Nhưng anh ta thực sự không cam tâm.
Từ nhỏ anh ta đã biết thân phận con cháu hoạn quan đê tiện như thế nào, những người anh ta muốn giao thiệp đều khinh thường anh ta, những kẻ anh ta khinh thường lại muốn bám lấy anh ta. Khát vọng được người khác công nhận đã trở thành sự cố chấp ăn sâu vào xương tủy. Làm thế nào mới có thể khiến tất cả mọi người sùng bái thừa nhận?
Chỉ có một con đường duy nhất là trở thành trụ cột nước nhà.
Hiện tại Hoàng Tung vẫn đang cố gắng vì mục tiêu này, nương vào “ngọn gió đông” cứu người trong trận động đất mà lên như diều gặp gió, trở thành thanh niên tài tuấn được Hoàng đế coi trọng, còn trẻ mà đã là Hiệu úy. Nhưng hiện thực tàn khốc lại không cho anh ta cơ hội tiến thêm một bước nữa.
Rốt cuộc nên chọn tiếp tục trung quân ái quốc, hay là chọn bảo vệ tính mạng của mình và người nhà?
Phong Giác đã cho anh ta đề nghị tốt nhất, bây giờ chỉ xem Hoàng Tung lựa chọn thế nào thôi.
Một lúc sau, giọng nói khàn khàn mang theo một chút hy vọng cuối cùng của Hoàng Tung vang lên: “Nếu… ta viết một phong thư âm thầm báo cho Hoàng đế, giả vờ đồng ý lời mời gọi của Xương Thọ Vương, sau đó lén lút tìm cơ hội lừa lại ông ta thì sao?”
Vẻ mặt Phong Giác rất lạnh nhạt, cậu nói như giội nước lạnh vào mặt Hoàng Tung, khiến anh ta bị đả kích nặng nề.
“Đầu tiên, Xương Thọ Vương sẽ không tin huynh đầu hàng thật, cho dù có tin đi nữa thì trong lòng ông ta vẫn đề phòng huynhh. Huống chi dưới trướng ông ta có rất nhiều mưu sĩ, có lẽ sẽ lợi dụng điều này làm điểm đột phá để chọc thủng phòng ngự của Kham Châu, đến lúc đó huynh rơi vào cảnh tình ngay lý gian, oan mà không nói được.”
Phong Giác dịu giọng nói tiếp: “Hơn nữa, thánh thượng cũng rất đa nghi, huynh cảm thấy ông ta sẽ tin huynh đang giả vờ đầu hàng Xương Thọ Vương ư? Nếu huynh nói với ông ta như vậy, e rằng ông ta sẽ nghi ngờ huynh có lòng mưu phản, cả nhà huynh sẽ bị liên lụy.”
Nói rồi, Phong Giác bình tĩnh nhìn Hoàng Tung, đợi cái đầu của anh ta hoàn toàn tỉnh táo lại.
Phía Bắc Đông Khánh hiện giờ đã hoàn toàn rơi vào cảnh hỗn chiến, dân chúng lầm than, phía Nam Hoàng Đế và Xương Thọ Vương đang trong tình thế giằng co nhau.
Dù kết quả ai thắng ai thua thì thiên hạ này cũng đã loạn lạc rồi, trừ phi có thánh nhân xuất hiện mới có thể cứu vãn được.
Hoàng Tung là thánh nhân à?
Anh ta không phải là thánh nhân!
Cho nên anh ta chỉ có thể làm được điều đơn giản nhất đó là bảo vệ chính mình, tìm cách tăng cường thực lực, tranh thủ lúc loạn lạc chiếm lấy một vị trí nho nhỏ, như thế mới có thể bảo vệ được dân chúng nơi anh ta thống trị, tiến tới mưu đồ nhiều thứ hơn nữa. Hoàng Tung bây giờ quá non yếu, anh ta cần nhẫn tâm hơn nữa.
Một lúc sau, nét mặt giằng co đau khổ của Hoàng Tung trở nên bình tĩnh, anh ta nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu hạ quyết tâm.
“Tung biết rồi, vậy gửi một bức thư nói với Thánh thượng. Lấy lui làm tiến, cầu một nơi yên thân… Hoài Giới, cực khổ cho đệ rồi.”
Lựa chọn của Hoàng Tung nằm trong dự đoán của Phong Giác. So với chí hướng bình định thiên hạ, Hoàng Tung coi trọng mạng sống của mình hơn.
Bây giờ bị âm mưu ác độc của Xương Thọ Vương dồn đến bước đường cùng, Hoàng Tung đương nhiên phải tìm cách thoát ra, sau này sẽ tìm cơ hội báo thù sau.
Núi xanh còn đó sợ gì không có củi đốt.
Sau khi hạ quyết tâm, Hoàng Tung viết một phong thư bí mật gửi cho Hoàng đế, phong thư này và một phong thư mật khác gần như là chân trước chân sau xuất hiện trên bàn làm việc của Hoàng đế.
Hoàng đế bây giờ như một kẻ tâm thần phân liệt, trước mặt Quý phi Tuệ Quân thì ôn tồn dịu dàng, vô cùng chu đáo, nhưng đối diện với những người khác thì hở một chút là nổi trận lôi đình, chỉ cần không vui là có thể rút kiếm giết người, giết nhiều đến mức ai ai cũng lo sợ, đám sĩ tộc không dám bàn luận chuyện chính sự nữa.
Vốn dĩ một vài triều thần còn lén lút chê bai chuyện Quý phi Tuệ Quân xuất hiện ở tiền điện, nhưng bây giờ bọn họ lại sợ cô không có mặt, cô không có ở đây nguy hiểm sẽ tăng cao.
Nếu như Quý phi Tuệ Quân có mặt trên tiền điện, dù Hoàng đế có giận dữ cũng chỉ đập đồ, nghiêm mặt, chịu tí ấm ức thôi, không gặp nguy hiểm tính mạng. Nếu Quý phi Tuệ Quân không có ở đó, vậy thì ha ha, cứ liệu hồn, có thể an toàn bước ra khỏi tiền điện tuyệt đối là được tổ tiên phù hộ.
Hôm nay Quý phi Tuệ Quân nói rằng mình đang không được thoải mái nên