Ngày hôm đó, gió nổi lên, mây vần vũ, cờ hiệu bay phấp phới trong không trung. Cuối cùng thì Khương Bồng Cơ cũng rời khỏi địa bàn huyện Tượng Dương, bước những bước đầu tiên lên vũ đài rộng lớn hơn, cũng tàn khốc hơn.
Binh sĩ đứng thành hàng ngũ chỉnh tề trong sân, ai nấy đều thẳng lưng, mắt không chớp nhìn về phía trước, cùng nhau chờ giây phút tuyên thệ bắt đầu.
Lần xuất chinh này, họ để lại hai nghìn lính cũ và hai nghìn lính mới đóng ở huyện Tượng Dương, còn hơn ba nghìn lính tinh nhuệ và lính mới thì tới chiến trường.
Khương Bồng Cơ vốn muốn sử dụng vài cách mạo hiểm hơn, để tân binh đóng ở huyện Tượng dương, còn bộ khúc, cấm quân và một phần tân binh vừa chiêu mộ thì điều ra chiến trường, nhưng đề nghị này vấp phải sự phản đối kịch liệt từ toàn thể thuộc hạ.
Vệ Từ nói: “Thưa chủ công, không thể dùng kế này được. Huyện Tượng Dương là chốn an thân duy nhất của chủ công, nếu toàn bộ lực lượng bảo vệ đều là tân binh kinh nghiệm ít, nhỡ bên địch nhân cơ hội đánh lén thì hậu quả khôn lường. Tốt nhất vẫn nên để lại một nhóm binh sĩ có nhiều kinh nghiệm cho an toàn.”
Nói xong, anh khẽ nhíu mày, hơi đau đầu vì tính cách của cô, nhưng không thể nhìn cô mạo hiểm vậy được.
Kiếp trước, lần duy nhất cô bị thiệt là do Kỳ Quan Nhượng, suýt nữa thì bị Kỳ Quan Nhượng tập kích hậu phương. Tổn thất lần đó rất lớn, hầu hết mọi người đều cho rằng cô sẽ băm thây Kỳ Quan Nhượng, nhưng kết quả hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của họ.
Kỳ Quan Nhượng ra xin hàng, không chỉ không bị phán tử tội, thậm chí còn nhảy lên hàng ngũ thuộc hạ thân tín của cô.
Cô rất bảo vệ tên mưu sĩ chủ động xin hàng này, từ những ngày đầu tiên cho đến khi khai quốc, rồi đến khi cô băng hà, vị vua mới còn bị cô gọi đến dặn dò một hồi.
Với việc này, nói Vệ Từ không để tâm là nói dối.
Một lần nữa trở về với những năm tháng còn hưng thịnh, Vệ Từ quan sát người này từ nhiều góc độ, cũng dần hiểu ra vì sao Kỳ Quan Nhượng có thể giành được sự đối đãi đặc biệt từ Khương Bồng Cơ.
Chỉ bởi Kỳ Quan Nhượng nhìn thấu cái tình sau bề ngoài vô tình của cô.
Người đời nói rằng, Thần Đế lạnh lùng vô tình, tham chiến, hỉ nộ vô thường, độc đoán chuyên quyền, nhưng có thật như vậy?
Nếu cô thật sự là người như thế, thì vì sao triều nhà Khương có thể vững vàng đến vậy?
Trong mấy chục năm cô trị vì, dân chúng an cư lạc nghiệp, binh sĩ sùng bái kính nể cô. Thậm chí cô còn ra sức ủng hộ phụ nữ tiến thân vào chốn quan trường, thi hành rất nhiều bộ luật có lợi cho phái nữ, đồng thời cũng làm tổn hại lợi ích của các sĩ tộc. Dù trong quá trình vấp phải bao trở ngại nhưng cuối cùng chẳng phải cô vẫn thực hiện được?
Vì sao chưa từng có kẻ nào có ý định lật đổ ách thống trị của cô để mở ra một vương triều mới?
Chỉ bởi, mọi việc làm của cô đều suy nghĩ cho dân chúng, nhưng một nhóm nhỏ bị tổn thất về mặt lợi ích lại nắm được quyền phát ngôn dư luận. Cô là người coi thường hư danh, mặc kệ đám tôm tép tự cho mình hơn người ấy nhảy nhót.
Chỉ là, con người không phải là thánh nhân, có quá nhiều người bị tư tưởng của kẻ khác che mờ mắt, nhưng Kỳ Quan Nhượng là một trong số ít người thấy được chân tướng.
Vậy nên, bệ hạ mới nói rằng “Đời này ta chỉ có Kỳ Quan Văn Chứng là tri kỷ”, nói vậy, còn anh... chắc là vẫn chưa đủ quan trọng.
Được sống lại một lần nữa, đứng bên cô ngay từ những ngày mới gây dựng sự nghiệp, Vệ Từ thực sự đã thấy được một Liễu Hi khác.
Bệ hạ như vậy khiến anh càng thêm si mê và kính trọng, nhưng đơn thuần chỉ có thế mà thôi, anh không dám có bất kỳ ý nghĩ khinh nhờn nào nữa.
Một đời làm quân thần, trở thành câu chuyện được người đời ca tụng cũng là một kết thúc đẹp.
Vệ Từ vừa nghĩ vừa cẩn thận chọn lựa vài lý do hợp lý khiến cô nghe theo mà không có ý đối nghịch lại.
Những người khác cũng vậy, tuy lý do mỗi người một khác nhưng suy nghĩ thì đều như nhau.
Liều thì liều, nhưng không thể liều quá thể đáng như thế được.
Khương Bồng Cơ hơi xanh mặt, chậc một tiếng.
Thực ra cô còn muốn lôi hết mọi người đi cùng một lúc cơ.
Tấn công chớp nhoáng, dùng ưu thế tốc độ chiếm toàn bộ quận Phụng Ấp, trở thành Quận thủ quận Phụng Ấp không có tiếng nhưng có miếng, cơ mà... không thuyết phục được đám thuộc hạ này.
Kỳ Quan Nhượng trừng mắt: “Tân binh dù sao cũng chỉ là tân binh, huấn luyện chưa đầy đủ, kinh nghiệm tác chiến ít. Nếu đôi bên giao chiến ắt sẽ tổn thất rất nhiều. Luyện binh không