Phong Cẩn có tức nổ phổi hay không có lẽ chỉ có mình anh mới biết.
Quay lại với huyện Tượng Dương, lúc này toàn bộ Thanh Y Quân ở cửa Tây và cửa Bắc đã bị đẩy lùi, kẻ chết kẻ bị thương. Không ít tên thấy tình hình đã không thể cứu vãn bèn hoảng hốt chạy bừa, để lại đằng sau lưng mấy nghìn xác chết.
Nhìn mặt đất ngổn ngang, Phong Cẩn bình tĩnh lau sạch vết máu trên mặt. Anh hỏi binh lính với giọng khàn khàn: “Tình hình cửa Nam thế nào rồi?”
Chân trời dần dần chuyển sáng, mặt trời chầm chậm nhô lên từ đường chân trời, ánh bình minh xua tan bóng đêm. Nhìn sắc trời thì chắc bên cửa Nam đã bắt đầu cuộc chiến rồi, chỉ không biết tình hình chiến đấu như thế nào.
Một người lính thở hổn hển, khò khè nói: “Chiến sự bên cửa Nam đã bắt đầu rồi ạ, La Tướng quân đang chỉ huy mọi người chống trả.”
Phong Cẩn hơi tiếc nuối nhìn về phía cửa thành đã bị gạch xanh lấp kín, nếu không phải không đủ người thì đâu đến nỗi phải bịt cửa thành lại như thế?
Nếu như không bịt cửa thành lại thì có thể phái một đội quân cơ động đuổi đánh úp phía sau Thanh Y Quân, đập tan sĩ khí của bọn chúng. Thế thì đã không đến nỗi hai bên quyết chiến lâu như vậy mà tuyến phòng thủ tường thành suýt chút nữa đã bị Thanh Y Quân phá vỡ, điều này khiến Phong Cẩn cực kỳ thất vọng.
Anh nhìn tất cả mọi người rồi nói: “Ai bị thương đi nghỉ ngơi trước, ngoại trừ binh lính canh giữ cửa thành thì tất cả ra khỏi thành cùng Cẩn.”
Cửa Tây và cửa Bắc bị chặn, bọn họ vẫn có thể đi ra bằng cửa Đông, đánh bọc hậu đám Thanh Y Quân ở cửa Nam, quấy nhiễu bọn chúng.
Có một người lính toàn thân đẫm máu nhìn trông khá đáng sợ lên tiếng ngăn cản Phong Cẩn: “Tiên sinh, chuyện này không thể được, chỉ cần bảo chúng tôi làm thế nào là được rồi rồi, sao tiên sinh phải tự mình mạo hiểm.”
Phong Cẩn quả quyết nói: “Cẩn không phải là hạng trói gà không chặt, đủ để bảo vệ mình. Các vị tướng sĩ không cần nhiều lời.”
Thể trạng của binh lính cường tráng, cường độ huấn luyện trong quân doanh cũng không phải chỉ để trưng bày. Sau một đêm chiến đấu ác liệt bọn họ vẫn còn sức lực, nhưng Phong Cẩn lại là quý tử thế gia sống sung sướng, tuy sức khỏe tốt hơn người bình thường nhưng so với đám đàn ông thô lỗ vạm vỡ này thì vẫn yếu hơn rất nhiều.
Bây giờ ngay đến anh cũng nghiến răng nói tiếp tục chiến đấu, đương nhiên sĩ khí sẽ lên cao, ý chí chiến đấu hừng hực.
Tình hình cửa Nam tốt hơn bên Phong Cẩn, so ra thì có phần nhẹ nhàng hơn một chút.
Cho dù số lượng Thanh Y Quân bên cửa Nam nhiều hơn bên cửa Bắc và cửa Tây nhưng vũ khí tấn công thành của bọn chúng lại không nhiều như thế.
Không có đủ vũ khí công thành mà lại cưỡng chế tấn công thì sự tổn thất khá là đáng sợ.
La Việt là người có kinh nghiệm, phòng thủ kín kẽ khiến cho đám Thanh Y Quân nửa bước cũng khó tiến.
Tuy vậy nhưng binh lính trên tường thành vẫn mệt mỏi quá sức, thường xuyên có người bất cẩn bị tên lạc bắn trúng, may mắn thì chỉ bị thương nhẹ mà xấu số thì chết ngay lập tức, nhưng giờ phút này không ai có thời gian để tiếc thương bọn họ, chỉ có thể vực tinh thần lên để ứng phó với quân địch.
Đúng như những gì Khương Bồng Cơ nói, trên chiến trường chỉ có người còn sống và kẻ đã chết, chứ chẳng phân biệt nam nữ, nhìn binh lính phối hợp ăn ý, trong lòng La Việt có chút cảm thán, dần dần đồng ý với việc chủ công xây dựng doanh trại nữ binh.
Nếu để tất cả phụ nữ ở hậu phương chăm chồng chăm con thì quả thật lãng phí gần một nửa nguồn tài nguyên nhân lực. Sau khi bọn họ được huấn luyện nghiêm khắc thì cầm vũ khí ra chiến trường giết địch cũng chẳng kém gì đàn ông.
Thời thế bây giờ phụ nữ và trẻ em bị coi là quần thể yếu đuối cần được chăm sóc và bảo vệ, nhưng đại đa số đàn ông ngay đến bản thân mà còn không tự lo được thì làm sao mà bảo vệ được bọn họ? Cho dù do quan niệm cũ nên La Việt cảm thấy nữ giới không nên ra chiến trường, nhưng lý trí lại nói cho hắn biết, phương pháp này không tồi.
Người khác không bảo vệ được các cô thì thôi, lại còn không cho các cô cố gắng để tự bảo vệ mình sao?
Mười nghìn binh mã giữ huyện Tượng Dương thì dư sức, nhưng nếu cộng thêm huyện Thành An, huyện Mậu Lâm, huyện Giác Bình nữa thì sao? Muốn trấn giữ cả một quận chỉ với nghìn người thì chẳng khác nào chuyện