Kỳ Quan Nhượng đã bị cô quăng lại ở huyện Giác Bình, bây giờ làm gì là do cô quyết.
Mệnh lệnh vang lên, Đại Bạch tung vó lao như bay về phía trước.
Thanh Y Quân của huyện Mậu Lâm bị đánh cho mất hết sĩ khí, chật vật tháo chạy, quân lính tan rã. Chạy được một đoạn thì mấy tên đầu lĩnh bắt đầu chỉnh đốn quân sĩ, tốc độ di chuyển đương nhiên sẽ chậm dần. Đến khi bọn chúng chỉnh đốn được hơn một nửa số tàn binh bại tướng lại thì phải đối mắt với đại nạn mới.
Tên đầu lĩnh nào đó phì một tiếng, nhổ một ngụm nước bọt, nói với giọng điệu ủ rũ: “Huyện Tượng Dương binh lực suy yếu cái gì, mẹ nó chứ, thế này mà là suy yếu à? Còn khó gặm hơn cả xương cục, không chỉ khó gặm mà còn gãy răng… lần này lỗ to rồi.”
Tên đồng bọn bên cạnh ngồi phệt xuống đất, đưa tay xoa mặt, ác độc nói: “Tao sẽ nhớ kỹ mối thù ngày hôm nay, sau này nhất định phải bắt cái đám trong huyện Tượng Dương kia trả giá đắt! Làm cho anh em chúng ta thiệt thòi lớn như thế này, không thể dễ dàng bỏ qua cho bọn chúng được.”
Cũng có người chán nản nhìn về phía xa, không biết đang nghĩ gì.
Đằng xa Thanh Y Quân tốp năm tốp ba tụ tập với nhau, tất cả đều cúi đầu khom lưng, vẻ mặt xám xịt, giống như lũ gà trống chọi thua cuộc, không nhìn ra một chút hùng dũng oai vệ hay khí thế bừng bừng nào, khiến người khác nhìn vào đều cảm thấy không vui, chửi thầm một đám bất lực.
Đám đầu lĩnh cực kỳ khó chịu với đám binh lính gió chiều nào theo chiều đấy, chỉ là một lần thất bại mà thôi, có đến mức phải thế không?
Bọn chúng chẳng phải vẫn còn sống đấy thôi?
Chỉ cần vẫn còn sống chắc chắn sẽ có ngày tính món nợ này, đám rác rưởi vô dụng vừa thấy tình thế không tốt là trốn nhanh hơn thỏ.
“Bây giờ chỉnh đốn quân sĩ, về huyện Mậu Lâm trước rồi tính sau.”
Vốn dĩ đang tưởng đến đây chiếm được món hời lớn, ai ngờ hời đâu không thấy mà ngược lại còn bị người ta đánh cho thê thảm, đúng là thảm hại.
Miếng thịt mỡ Tượng Dương này không thể chiếm được rồi, bây giờ nên dẫn quân về để tránh đối phương nhân lúc sơ hở mà chiếm thành.
Tên thủ lĩnh của Thanh Y Quân lúc này mới nhớ ra bây giờ ở nhà đang không đủ người, có điều hắn ta cũng không lo lắm, dù sao huyện Mậu Lâm cũng đã bị cướp phá sạch sành sanh rồi, căn bản là chẳng còn gì để vớt được nữa, thậm chí đám Thanh Y Quân ở huyện bên cạnh còn khinh thường không thèm nhìn, có cái gì để mà ngấp nghé đâu?
Nhưng bọn chúng đã quên mất, những toán Thanh Y Quân khác đúng là sẽ không ngấp nghé, nhưng điều đó không có nghĩa là Khương Bồng Cơ sẽ không để ý.
Hiện tại bốn huyện của quận Phụng Ấp đều đã nằm trong tay cô.
Trên danh nghĩa cô chỉ là huyện lệnh huyện Tượng Dương nhưng thực chất lại là quận thủ quận Phụng Ấp.
Không nói đến Đông Khánh, chỉ sợ cả bốn nước khác cũng làm gì có vị quận thủ nào trẻ hơn cô.
Khương Bồng Cơ hoàn toàn tự tin không đến một năm, cô sẽ khiến quận Phụng Ấp khôi phục lại sức sống, tái hiện vẻ phồn hoa. Đợi khi quận Phụng Ấp ổn định lại rồi, bước tiếp theo chính là toàn bộ Hoàn Châu!
Đám Thanh Y Quân đang túm tụm lại hoàn toàn không ý thức được nguy hiểm đang tới gần, bọn chúng ngồi túm năm tụm ba trên đất, bụng đói sôi sùng sục, vũ khí trong tay đã đánh rơi lúc bỏ chạy, vừa đói vừa mệt nên không ít tên đã tìm một góc nằm ngủ.
Nhìn Thanh Y Quân liêu xiêu, mấy tên đầu lĩnh tức đến mức mặt mũi đỏ bừng, hận không thể cho mỗi tên một roi cho chúng nó tỉnh ra.
“Thế mà bên Tượng Dương không phái quân đuổi theo…” Một tên đầu lĩnh nào đó kinh ngạc lên tiếng.
Một tên khác có chút kiến thức đáp trả: “Không xua quân ra khỏi thành truy kích thì phân nửa là vì trong thành không có đủ quân nên không đuổi theo được.”
Nếu không thế thì với khí thế dâng cao của phía Tượng Dương, hoàn toàn có thể tiêu diệt sạch Thanh Y Quân.
Tên đầu lĩnh kia nói: “Không đủ quân mà còn khó đối phó như thế, nếu đủ thì còn thế nào nữa đây? Đừng có khen người ta mà chê mình. Nói không chừng bọn chúng chỉ cảm thấy không cần thiết phải đuổi theo… Cho dù trong thành người ta không có đủ nhân lực, nhưng mày có đánh được vào trong không?”
Câu hỏi này khiến tên đồng bọn nghẹn họng không nói được gì, hai tên im lặng nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ bất lực.
Dù sao kẻ địch không đuổi theo cũng là một chuyện tốt, Thanh Y Quân có nhiều thời gian để chỉnh đốn quân đội hơn.
Đúng lúc bọn họ thở phào một hơi nhẹ nhõm thì tên lính canh gác phía xa vội vàng chạy đến bẩm báo.
“Báo cáo tướng quân, phía xa có quân địch đang đến.”
Cái gì? Có địch đuổi theo sao?
Cả đám Thanh Y Quân từ lớn đến bé đều hoảng sợ, trong đó có