An Y Na tiếp tục nói: “Cô gái này vốn là một phụ nữ thôn xóm bình thường, quan viên nơi đó vì lấy lòng Quan Gia mà sai người hại chết vị hôn phu của cô gái rồi đưa cô gái đang mang thai vào cung. Vì cô gái có gương mặt giống hệt Vương Quý phi nên được Quan Gia sủng ái một thời gian, chỉ tiếc... Cô ta phạm vào điều cấm kị, muốn sánh ngang Vương Quý phi quá cố... Ha ha, về sau chết đột ngột không rõ lý do, ngay cả bé gái sinh ra trong cung cũng mất tích như người mẹ. Thế nhưng chuyện ta tra được không chỉ như vậy, hoàng quý phi có hứng nghe không?”
Tuệ Quân đè xuống cơn sóng vần vũ trong lòng, cô cố gắng bình tĩnh lại.
“Chuyện này nghe có vẻ rất thú vị, hoàng tử phi An Y Na kể đi xem nào. Mấy ngày nay bản cung đang chán không biết làm gì đây, nghe giết thời gian cũng tốt.”
Phản ứng của cô bình thản không chút kẽ hở, như vậy lại càng khiến An Y Na hoài nghi.
“Ta khó khăn lắm mới tìm được cung nữ năm đó hầu hạ cô gái kia, sau đó tìm hiểu được một vài chuyện.” An Y Na nói với giọng kỳ quái: “Cô gái kia phạm vào điều cấm kỵ, muốn tranh sủng ái của Quan Gia với Vương Quý phi, vì thế bị Quan Gia chán ghét mà vứt bỏ. Quan Gia cảm thấy cô ta lòng tham không đáy, không có tư cách sánh với vị quý phi thuần khiết kiêu sa kia nên đã ném cô gái vào khu ổ chuột, giáng làm kỹ nữ.”
“Cô ta trở thành kỹ nữ, ngày nào cũng bị người khác cưỡi lên, thật vô cùng đáng thương, con gái cô ta cũng nối gót mẹ, đúng là hai mẹ con tội nghiệp.”
Tuệ Quân run rẩy trong lòng, cô đã đoán được An Y Na muốn nói gì.
Nhưng cô hiểu rõ, nếu cô thừa nhận chuyện này e là sẽ chết rất thảm.
Thế là, Tuệ Quân thản nhiên dùng khăn tay điểm lấy nước trà bên khóe môi, phong thái vô cùng tao nhã nói: “Đúng là một câu chuyện khiến người thương tâm rơi lệ. Hoàng tử phi đến đây để khuyên bản cung, chớ không biết trời cao đất rộng, tranh sủng ái với Vương Quý phi phải không? Hay là muốn để bản cung phải biết vị trí của mình, được Quan Gia sủng ái cũng chỉ vì khuôn mặt này? Ha ha, nếu là vậy bản cung xin lĩnh tấm chân tình.”
Dù An Y Na không nói thẳng, nhưng cô hiểu chuyện này rất có thể là sự thật.
Tuệ Quân trong lòng một mảnh thê lương, ngoài mặt vẫn giữ nụ cười lộng lẫy vô song, An Y Na mấy lần thăm dò đều bị cô nhẹ nhàng đẩy lùi.
Không còn cách nào khác, An Y Na liền hỏi một câu với hàm ý sâu xa.
“Hoàng quý phi có biết con gái của cô gái kia đi đâu không?”
Tuệ Quân nói: “Nếu là kỹ nữ thấp kém, có lẽ đã bị người ta hành hạ tới chết.”
Cô cẩn thận đến giọt nước cũng không lọt, An Y Na thầm hận nhưng lại không có bằng chứng xác thực, không thể lấy chuyện này để khống chế Tuệ Quân.
An Y Na nhìn thấy sức ảnh hưởng của Tuệ Quân với Hoàng đế, nếu có thể nắm thóp cô ta thì chuyện lật đổ Đông Khánh dễ như trở bàn tay.
Các hoàng tử đang đánh nhau túi bụi, bên ngoài còn có Xương Thọ Vương như hổ rình mồi.
Nếu lúc này Hoàng đế bỗng nhiên băng hà, Đông Khánh sẽ hoàn toàn rơi vào loạn lạc!
Đợi tới khi bọn chúng nội đấu kẻ chết người bị thương, Bắc Cương lại xua binh xuống phía Nam, lúc đó sẽ có thể dễ dàng chiếm lấy Đông Khánh.
Sau khi An Y Na rời đi, Tuệ Quân ngồi im lặng rất lâu, cô uống hai viên phá thai lén giấu được.
Cô vừa mới mang thai.
Là một kỹ nữ, cô mang thai ngoài ý muốn bao nhiêu lần thì bị mẹ cô đè ra đất cưỡng ép phá thai bấy nhiêu lần, cô đã không còn khả năng sinh con từ lâu rồi.
Nhưng từ khi được Liễu Hi dùng “thuật thần tiên”, cơ thể cô ngày càng khỏe mạnh, khi quan hệ với đàn ông lại có thể lấy dương bổ âm, cơ quan sinh dục vốn bị tổn thương nay đã tốt lên nhiều, mấy ngày trước cô phát hiện ra mình mang thai.
Tuệ Quân rất cay độc, cô chưa bao giờ nghĩ tới việc sinh con cho Hoàng đế.
Bây giờ, sau khi nghe xong câu chuyện An Y Na kể thì lại càng không có khả năng.
Thế là Tuệ Quân sinh non, nguyên nhân là ăn điểm tâm công chúa An Y Na đưa tới, bên trong có trộn rất nhiều thuốc phá thai.
Hoàng đế biết tin liền nổi trận lôi đình.
“Có lẽ... Hoàng tử phi lo lắng thiếp thân sinh hoàng tử, ngăn trở