Dương Tư giễu cợt: “Đàn bà yên phận ở hậu phương giúp chồng dạy con là được, ra chiến trường làm gì chứ? Tự có đàn ông bảo vệ quốc gia... Theo ta thấy, không bằng nhân việc này giải tán doanh trại nữ đi. Người đời không cảm kích là do bọn họ không biết tốt xấu.”
Cũng không phải gã coi thường phụ nữ mà chỉ cảm thấy cuộc sống hiện giờ đã rất gian khổ rồi, không cần thiết phải “khắc nghiệt” với phụ nữ như thế.
Lý Uân lắc đầu tỏ ý không đồng tình: “Tĩnh Dung tiên sinh nói vậy Uân không đồng ý. Đúng như chủ công nói, chính vì thói đời khốn khó, mọi người đến thân mình còn chưa lo xong cho nên phụ nữ mới phải đứng lên. Cho dù là giúp chồng dạy con cũng được, bảo vệ quốc gia cũng được, đây đều là lựa chọn cá nhân. Có người thích thêu hoa, đương nhiên cũng có người thích vũ trang, nên tôn trọng mới đúng.”
Dương Tư liếc xéo Lý Uân.
Chàng ngốc này nói năng mạch lạc rõ ràng đâu ra đấy, càu nhàu mãi không thôi: “Uân lại cảm thấy chủ công làm rất đúng. Trao cá cho người không bằng dạy người bắt cá, thay vì nghĩ cách đem phụ nữ thành loại bình thủy tinh dễ vỡ để bảo vệ thì không bằng dạy bọn họ cách tự bảo vệ bản thân. Hiện nay, rất nhiều đàn ông đến bản thân còn không bảo vệ được thì làm gì có chuyện bảo vệ được người phụ nữ yếu đuối bên cạnh chứ?”
Nghe đến hai từ thủy tinh, Dương Tư không khỏi nghĩ đến ngày đó thư đồng lỡ tay làm vỡ tách trà thủy tinh của Vệ Từ, vật đó quả thật rất giòn.
Về mặt lí trí, Dương Tư tán thành cách giải thích này của Lý Uân, quả là không sai. Cả quãng đường từ Nam tới Bắc, gã đã chứng kiến quá nhiều nạn dân. Có người ép vợ làm kỹ nữ, chỉ cần đưa tiền là có thể làm gì tùy thích. Có kẻ bán đứa con gái còn bé tí cho bọn buôn người, con gái khóc lóc một bên, hắn với hội buôn người thì kì kèo qua lại chỉ để kiếm thêm được vài đồng. Còn những cảnh đổi con mà ăn, đem con gái đổi với người khác để lấy thịt ăn chống đói...
Cuộc sống đối với con người quá bất công, đối với người phụ nữ thì càng bất công hơn.
Dương Tư lắc đầu thở dài: “Chủ công nhà cậu là người thương hoa tiếc ngọc.”
Nhưng mà…
Gã lại nói: “Thời buổi này như vậy, cho dù chủ công nhà cậu có lòng nhưng người đời ngu xuẩn mù quáng, lòng tham không đáy. Như lần này vậy, chủ công nhà cậu chẳng phải vì chuyện này mà vội vàng trở về hay sao?”
Khương Bồng Cơ thành lập doanh trại nữ, nữ binh sĩ được lĩnh tiền lương, cô còn mở cô nhi viện thu nhận đám trẻ con bị người ta nhẫn tâm vứt bỏ, trực tiếp hoặc gián tiếp cứu biết bao nhiêu mạng người. Người đời sẽ cảm kích cô sao? Theo như Dương Tư thấy thì chưa chắc, e rằng cô còn bị giễu cợt.
Lý Uân mất hứng nhưng lại không làm gì được.
“Người đời ngu muội, so đo với đám ngu xuẩn đó chính là tự chọc tức mình.”
Dương Tư mỉa mai: “Binh sĩ nữ vốn trái với thế tục, các mặt đều không bằng binh sĩ nam, thật không hiểu chủ công nhà cậu cứ cố chấp làm gì? Cậu ta thật lòng muốn tốt cho các binh sĩ nữ, nhưng họ và người thân của họ có bằng lòng tiếp nhận hay không?”
Giờ khắc này, Khương Bồng Cơ đang đối mặt với một đám ngu xuẩn mà Dương Tư vừa nói, có mười mấy người quỳ dưới chân, dưới có bé trai chưa đến sáu, bảy tuổi, trên có bà già năm mươi sáu mươi tuổi, quỳ ở phía sau là hai nữ binh ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, cúi thấp đầu, vẻ mặt thẫn thờ.
Khương Bồng Cơ nhớ hai nữ binh này, thời gian trước hai người này có trong danh sách ban thưởng cho binh lính có biểu hiện xuất sắc trong trận chiến công thành. Một người được đề bạt làm bách phu trưởng, một người lại quản hậu cần, điều trị cho binh lính, lớn nhỏ gì thì cũng là quan.
Trùng hợp, hai nữ binh này còn là chị em. Nghe Khương Lộng Cầm nói, hai người này rất có thiên phú, đang chuẩn bị dạy dỗ chu đáo để sau này cất nhắc lên cao một chút.
Lần này, cô vội vàng