“Xong rồi đấy à?”
Khương Bồng Cơ nhìn hộ vệ đang quỳ trước mặt mình bằng ánh mắt hờ hững.
Hộ vệ đáp: “Thưa, vâng!”
“Ừ, lui xuống đi.” Khương Bồng Cơ nói, cô nghĩ có lẽ mình nên tăng cường giáo dục tư tưởng cho nữ binh, cô vốn định dùng chiêu mưa dầm thấm lâu, nhưng xem tình hình hiện giờ thì không ổn, phải dùng bạo lực mới được: “Báo cho sảnh chính vụ viết thông báo về vụ việc lần này, phải viết đầy đủ nguyên nhân kết quả ra, phải miêu tả ở góc độ công bằng nhất, không được lẫn lộn cảm xúc và ý kiến cá nhân, viết xong thì dán lên tường thành.”
Nếu muốn giết gà dọa khỉ thì không thể bỏ qua cơ hội này được, phải mở rộng phạm vi truyền tin, để diệt sạch toàn bộ những suy nghĩ độc ác trong đầu một số kẻ. Cô không muốn nay mai lại nhận được tin tương tự thế này, phiền chết đi được.
Quân nhân là vũ khí của quốc gia, đã vào quân đội thì phải lấy đại cục làm trọng, mọi việc phải lấy quy định trong quân đội làm tiêu chuẩn.
Nhưng xã hội hiện nay phép vua cũng thua lệ làng, đứng trước huyết thống thì quốc gia cũng phải dẹp qua một bên. Người xem livestream đều thấy việc dân chúng kéo con gái về nhà cho kết hôn rất nực cười, thực ra chuyện này cũng bình thường, họ coi con gái trong nhà là tài sản tư nhân, cha mẹ có toàn quyền quyết định.
Vua không hay biết gì nên bán con là chuyện thường tình?
Chưa kể đến thế giới của cô, chỉ tính thế giới của đám người xem thôi, có ông bố bà mẹ nào dám ngang nhiên buôn bán con mình mà không sợ tù mọt gông không?
Nhưng thời này nó vậy, mọi hành vi của cha mẹ với con cái đều là hợp pháp, thậm chí ai cũng coi việc ấy là chuyện quá bình thường.
“Hoài Du, viết hộ ta một bài thông báo...” Khương Bồng Cơ nói.
Phong Cẩn hỏi: “Về chuyện hộ tịch của nữ binh à?”
“Ừ, đúng vậy. Lúc trước xảy ra chuyện cũng do ta suy nghĩ không thấu đáo. Lời hứa của ta vẫn không thể bằng được người nhà của họ, nếu không nữ binh kia cũng không bị thuyết phục dễ dàng như vậy. Chuyện kết hôn giờ vẫn còn sớm, nhưng hộ khẩu độc lập có thể đưa lên thông báo. Chí ít cũng để họ thấy được quyết tâm của ta, đỡ lo lắng vô ích.”
Cô không cần điều tra cũng biết tình hình hiện nay trong doanh trại nữ, hẳn nơi ấy đang xuất hiện rất nhiều lời đồn vớ vẩn làm dao động lòng quân.
Gia đình kia gây chuyện vào đúng lúc này chính ra cũng tốt.
Cô sẵn tiện lấy đó làm ví dụ thực tế để răn đe những kẻ khác.
Khương Bồng Cơ có thể lấy cớ này để cảnh cáo vài người có suy nghĩ bất chính, cũng tiện làm yên lòng nữ binh trong doanh trại nữ.
Nếu lòng quân tan rã thì rất khó sử dụng.
Phong Cẩn ngơ ra một chút rồi gật đầu cái rụp: “Cẩn làm ngay đây.”
Khương Bồng Cơ đáp: “Cảm ơn.”
Nếu là lúc trước thì nhất định anh sẽ không ủng hộ doanh trại nữ hay việc phụ nữ nắm quyền, khi trước họ cũng không thể duy trì tình bạn bình thường được. Nếu không có trận động đất Đông Khánh ngày ấy thì Phong Cẩn chắc gì đã dốc lòng trợ giúp cô, ai bảo cô là con gái chứ?
Phong Cẩn cười: “Chủ công khách sáo rồi.”
Chuyện về hai chị em nữ binh được lan truyền với tốc độ chóng mặt, khiến lắm kẻ chưa kịp ăn vạ đã sợ rụt lưỡi vào trong.
May phúc tổ, chúng mà nhanh tay kéo con gái từ doanh trại nữ về đem bán thì chắc giờ đã bị đánh cho nát xác rồi.
Một trăm gậy đấy, nhà người ta đông người, chia nhỏ ra cũng không đến nỗi chết, nhà nào ít người thì xác định năm sau mộ xanh cỏ.
Có người cảm thấy may mắn, có người thì cười cợt, có người lại vui sướng trên tai họa của kẻ khác.
Sự kiện ấy như hồi chuông cảnh tỉnh với các nữ binh và người nhà của họ.
Gia nhập quân đội, chưa đủ hai tư tuổi thì không được kết hôn hay có con, bất kỳ ai vi phạm sẽ phải chịu phạt một trăm gậy, còn phải trả một số tiền phạt khá cao. Khương Bồng Cơ thông báo rõ ràng điều lệ này thì đương nhiên không kẻ nào dám giở trò nữa.
Cô hiểu việc vừa đánh vừa xoa, để củng cố lòng tin cho doanh trại nữ, cô cũng tuyên bố bắt đầu xử lý hộ tịch độc lập của nữ binh. Ở thời này, thân phận của binh lính còn thấp hơn dân thường,