“Chiến sự ở Kham Châu đã nghiêm trọng vậy à?” Mấy người Vệ Từ bị khẩn cấp triệu đến, vừa ngồi xuống Khương Đồng Cơ đưa bức thư sang. Liếc qua nội dung thư, gương mặt trắng trẻo như bạch ngọc của anh sa sầm xuống, bàn tay không tự chủ được siết mạnh, vò nhàu bức thư. Tuy Phong Chân là người đến sau cùng nhưng anh ta không đủ kiên nhẫn đợi thư truyền đến tay mình, chẳng thèm quan tâm đến hình tượng mà sán đến trước mặt Vệ Từ. Xem xong rồi Phong Chân mới hiểu ra tại sao Vệ Từ lại kinh ngạc đến thế. “Thế này là... Cần Vương? Có khi nào là giả không...” Vệ Từ lắc đầu, đưa bức thư cho Phong Cẩn ngồi bên đợi đã lâu. “Con dấu ở phần chữ kí đích thật là ngọc tỷ, Nhận mệnh trời ban, trường tồn muôn đời, ngoài thiên tử ra thì ai dám dùng tám chữ này?” Phong Chân cười giễu nói: “Xương Thọ Vương dùng danh nghĩa Thanh Quân Trắc để tấn công Kham Châu, hoàng đế triệu Mạnh thị dẫn binh vào kinh để tự cứu mình, mà cái nhà họ Mạnh này cũng hay thật đấy, đến lúc lâm trận rồi lại phản chiến nhảy sang phe Xương Thọ Vương. Bị lừa một lần còn không đủ hay sao mà giờ còn phát lệnh Cần Vương trên cả nước, triệu chư hầu về cứu người... chẳng lẽ hoàng đế không sợ những kẻ hưởng ứng lệnh Cần Vương có mục đích khác à?” Cần Vương, dịch thoát ra chính là “Hoàng đế gặp khó khăn, chúng thần dẫn quân cứu vua”. Xương Thọ Vương dùng danh nghĩa Thanh Quân Trắc thực ra cũng là một dạng “Cần Vương, có điều Xương Thọ Vương không có lòng tốt mà thôi. Thương Châu Mạnh thị cũng Cần Vương, cuối cùng phản chiến chạy về phe Xương Thọ Vương, chẳng khác gì hoàng đế đang tự vác đá đập vào chân mình. Phong Cẩn cau mày nói: “Nếu như hoàng đế không làm như vậy thì đến lúc đó ngay cả cái mạng cũng chẳng còn. Hạ chiếu thiên hạ Cần Vương, tuy rằng có nguy hiểm nhưng chí ít thì cũng có thể lợi dụng các thần tử hưởng ứng Cần Vương để kiềm chế Xương Thọ Vương đang hưng thịnh. Nếu như may mắn một chút có lẽ còn có thể xoay chuyển tình thế” Phong Chân cười, giọng cay nghiệt: “Thối rữa đến tận gốc rễ rồi mà còn muốn tìm được đường sống trong chỗ chết?” Hoàng thất Đông Khánh như một cây cổ thụ đã mục ruỗng từ gốc rễ, bên trong đã bị sâu một khoét rỗng, bộ rễ dưới lòng đất đã thối nát hoại tử. Thử hỏi với cái cây như vậy cho dù người làm vườn có giỏi đến mấy, e là cũng không có cách nào cứu vãn. Hoàng đế Đồng Khánh hạ lệnh Cần Vương ngoại trừ khiến cả Đông Khánh rơi vào cảnh chiến tranh loạn lạc thì còn có tác dụng nào khác? Muốn nhân cơ hội này để trở mình à? Nằm mơ! Phong Chân giơ tay ngoáy lỗ tai, ngồi xuống vị trí của mình, dáng vẻ lười biếng mềm oặt như thể không xương. Phong Cẩn cẩn thận đọc lại nội dung bức thư một lần nữa, không để sót một chữ nào. Sau khi xem xong anh hỏi Khương Hồng Cơ: “Ý của chủ công thế nào?” Hưởng ứng lệnh Cần Vương? Hay là giả vờ điếc lác, không biết gì? Khương Bồng Cơ nói: “Ta còn chưa quyết định đầu. Tuy hoàng thất đã là hoàng hôn sắp tắt hữu danh vô thực, nhưng danh tiếng vẫn còn ở đó, làm thần tử nhận được chiếu lệnh Cần Vương vốn dĩ phải gấp rút đến tiếp viện... nhưng thời cơ lúc này không tốt, ta không muốn đi cho lắm” Cô cau mày, nhưng lại không nhìn ra chút băn khoăn nào trên mặt. “Chính vì khó quyết định cho nên ta muốn nghe ý kiến của mọi người trước.” Thiên hạ Cần Vương, điều này có nghĩa là tất cả các thế lực lớn bé trong Đông Khánh đều sẽ dẫn binh đến tề tựu ở Kham Châu. Đó là lúc tinh anh tụ họp, anh hào kết minh, nhân tài cả đống, có khi đối thủ tương lai của mình cũng nằm trong đó. Đây cũng là một cơ hội tốt để lôi kéo người phe khác. Đương nhiên là Khương Đồng Cơ không muốn bỏ qua chuyện náo nhiệt thế này. Có điều, đúng như những gì cô vừa nói, thời cơ không ổn. Nếu như cô đi thì có lẽ là chuyện không hay. Kế hoạch vốn dĩ là mùa xuân sang năm sẽ đánh quận Thừa Đức, lại có An Thôi làm nội gián trong nội bộ Hồng Liên Giáo, cộng thêm quân tinh nhuệ thực lực không thể khinh thường trong tay cô, đánh hạ Thừa Đức là chuyện chắc chắn. Đến lúc đó cô sẽ thu nạp thể lực của Hồng Liên Giáo,