Thổ phỉ là làm gì? Là đạo tặc đốt nhà cướp của mà sống, chuyên làm chuyện xấu, loại nghề hại người lợi ta. Nhưng từ ngày ngọn núi này có một nữ thủ lĩnh thổ phỉ dũng mãnh tới, một đám thổ phỉ nhận ra bọn họ có thể đổi tên Lôi Phong rồi. * Một tấm gương người tốt việc tốt. “Ôi, mấy người nói xem... Thủ lĩnh của chúng ta có phải chỗ này có vấn đề không? Chúng ta là thổ phỉ chứ đâu phải quan lại, chỉ cần việc giết người cướp của là được chứ dựa vào cái quái gì mà còn phải khai khẩn đất hoang, làm việc đồng áng, rồi làm những động tác kỳ quái, xấu hổ chết đi được!” Một tên thổ phỉ chỉ chỉ vào đầu mình, sau đó nhìn về phía căn phòng trung tâm trong trại. “Quan tâm đầu óc cô ta có vấn đề hay không làm que gì chứ, dù sao chúng ta cũng không đánh lại” Một tên thổ phỉ đi tuần tra khác thì thầm: “Đánh cũng không đánh lại được, một cú đấm của cô ta đủ để đập đầu người ta ra bã rồi, ai dám chọc? Mày không nhìn số phận của tên thủ lĩnh lúc trước à? Bị cô ta dùng hai tay bẻ gãy cổ mà không mất tí sức lực nào. Tao đây thì nhìn thấy rồi, cái lưỡi kia thì ra dài kinh hồn” Trại thổ phỉ vốn là nơi tụ tập đàn ông, phụ nữ ở đây chỉ có một thân phận là làm ấm giường, giải quyết nhu cầu mà thôi. Vậy mà bỗng có một cô gái anh dũng từ trên trời giáng xuống, một mình mà quật ngã toàn bộ đàn ông trong trại của họ. Mới đầu, bọn họ sợ hãi võ công của đối phương nên phải khuất phục. Nhưng qua một thời gian, đám thủ lĩnh vốn bất mãn với chính sách “tàn bạo” của cổ nên phản kháng kịch liệt. Đàn ông mà, đặc biệt là những tên thổ phỉ dư thừa sức lực lại quen cuộc sống phóng túng, làm gì chịu nổi những ngày không có phụ nữ ở bên cạnh chứ? Đáng tiếc, đám phụ nữ mà trại thổ phỉ bắt được đã bị nữ thủ lĩnh kia thả hết, cả trại thổ phỉ chỉ còn đúng một người phụ nữ là cô. Dưới tác dụng của các loại cảm xúc, ban đầu chỉ có vài tên thủ lĩnh định đánh úp nữ thủ lĩnh kia, ép cô làm công cụ mua vui. Kết quả... Nghĩ là biết, mấy tên thủ lĩnh kia còn chưa kịp hành động thì đã bị nữ thủ lĩnh đánh phủ đầu, bóp chết từng tên một trước mặt tất cả mọi người, bẻ gãy cổ, lại còn ban động thi thể đó cho mấy con hổ cô vừa bắt được. Đồng bọn bị câu nói của tên kia gợi lại hồi ức khủng khiếp bỗng rùng mình một cái. Từ đó về sau, toàn bộ đàn ông trong trại thổ phỉ đều bị dọa thành cái bóng ma trong lòng, ai trốn được thì đều trốn hết rồi, ai không có chỗ trốn thì chỉ đành run rẩy làm việc dưới trướng cô, không dám ngẩng đầu nhìn cô, chỉ sợ bị bẻ cổ ném cho hổ ăn. “Này, mày đừng dọa tao, gan tao nhỏ, sau đó gặp ác mộng cả nửa tháng trời” Nhớ đến vừa rồi mình còn thầm oán đầu óc nữ thủ lĩnh này có vấn đề, tên thổ phỉ bất giác run cầm cập. Ở nơi khác, Khương Bồng Cơ lại không thèm để ý đến mấy tin đồn vớ vẩn kia. Đối với cô, những tên thổ phỉ này có trung thành hay không không quan trọng, bọn họ biết nghe lời là được. “Gần đây còn nhiều trại thổ phỉ thế này sao?” Cô chọn ra một tên thổ phỉ nhanh nhẹn làm quân sư quạt mo. Nghe nói người này trước khi vào rừng làm thổ phỉ còn là một thư sinh có tên tuổi, đèn sách hai năm, biết vài chữ. “Chao ôi, mấy năm nay tình hình bất lợi, đã bao nhiêu người dân không sống nổi rồi? Đám quan to trong triều chỉ lo bản thân, mỗi năm mỗi nhà phải đóng bao nhiêu thuế, ép chết bao nhiêu người rồi? Không sống được tiếp thì chỉ đành làm thổ phỉ thôi, thế nên những trại thổ phỉ quanh đây rất nhiều” Khương Bồng Cơ nhíu mày. Nộp thuế à? “Không nộp nổi thuế thì ép người ta chết sao?” Cô rất ít khi lên tiếng, giọng nói không biết là ở địa phương nào, nghe vô cùng khó chịu. Quân sự quạt mo ngạc nhiên. Rốt cuộc thì vị thủ lĩnh này từ trên trời rơi xuống à, đến việc này mà cũng
không biết? “Chứ gì nữa. Nếu không thu được thuế thì người ta sẽ cướp hết đống đồ có thể bán được, trong nhà mà có con gái xinh đẹp thì không biết chừng còn cướp cả con gái luôn... Ôi, nói chung đủ chuyện thảm thiết, thời buổi này đầu thai thành người đúng là đến chịu khổ mà” Khương Bồng Cơ trầm mặc một lúc. Cô nhớ chồng của Triệu quả phụ bị quan lại thu thuế dùng vũ lực xô đẩy, không cẩn thận ngã đập đầu vào đá mà chết. Mỗi khi nhắc đến việc này, sắc mặt Triệu quả phụ liền trắng bệch, ánh mắt vừa đau khổ vừa tuyệt vọng. Hiện giờ là thời buổi suy thoái, người dân vào rừng làm cướp rất nhiều. Quan phủ lười chẳng thèm quản thúc đám thổ phỉ này, tiêu diệt cũng cần một lượng lớn tiền của, tiền phát xuống bị ăn bớt từng lớp từng lớp sạch sẽ. Vì vậy, thổ phỉ ngày càng không kiêng nể gì, đốt nhà cướp của hoặc liều mạng sống mái với nhau. Khương Đồng Cơ mới thống lĩnh trại thổ phỉ không bao lâu đã có “bạn đồng hành” đánh đến cửa. Bọn họ nghe nói trại thổ phỉ này mới đối thủ lĩnh, tưởng rằng sẽ tổn thương nặng nề, có thể đến cướp dễ dàng. Chỉ là, kết cục thường không như dự liệu của người ta. Bọn họ không chỉ không cướp được trại thổ phỉ mà còn bị Khương Hồng Cơ dẫn đám huynh đệ đi tiêu diệt hang Mặt cô không thay đổi kiểm kê lại các loại “thu nhập “Chẳng trách nhiều người làm thổ phỉ thế, cướp đồ kiếm tiền đúng là nhanh hơn thật” Đám thổ phỉ quỳ dưới đất run cầm cập, có người không kìm chế nổi còn tè ra quần. Không trách bọn họ được, thực tế là vì Khương Đồng Cơ giết người quá man rợ. Đoạn đường từ cửa trại thổ phỉ tiến vào, dưới chân tràn đầy thi thể, mùi máu tanh lan tỏa như ác quỷ trèo lên từ địa ngục. Thổ phỉ có gan hơn dân thường nhưng nói thẳng ra thì cũng chỉ là một cơ thể con người, làm sao chống lại được cô chứ? Đối với người khác, khí thế là thứ phải góp nhặt từng ngày mà thành, đối với cô thì lại là năng lượng tinh thần, cô cưỡng chế đánh dấu thân phận nô lệ vào đầu bọn họ, để bọn họ không dám có chút phản kháng nào với cô. Có “khoản thu nhập” lần này, Khương Bồng Cơ ngày càng thích việc kiếm chuyện chơi. Một mặt tăng thêm thu nhập” cho trại thổ phỉ, một mặt mở rộng địa bàn và nhân lực trong tay cô. Dần dần, Khương Hồng Cơ trở thành thổ phỉ lớn nhất lừng danh xa gần quận Hà Gian, có một số trại thổ phỉ không cần cô đánh mà chủ động đến nương tựa. Trong thời gian nửa năm ngắn ngủi, trại thổ phỉ của cô từ mười mấy người biến thành bốn năm trăm người, kinh động đến quận thủ quận Hà Gian. Quận thủ quận Hà Gian nơm nớp lo sợ Khương Hồng Cơ gây sự, song cô lại quản lý chặt đám thuộc hạ dưới trướng, còn lập ra một vài quy định nghiêm khắc, ai làm trái liền chém cho hổ ăn. Nhưng mà thổ phỉ không còn “thu nhập” thì bốn năm trăm người bọn họ dựa vào cái gì để sống đây? Khương Bồng Cơ vừa cho người khai khẩn ruộng hoàng, tự lực cánh sinh, vừa chọn ra một số thổ phỉ tư chất tốt cho huấn luyện võ nghệ, để bọn họ hộ tống đội buôn từ Nam tới Bắc, thu một khoản “phí hộ tống” nhất định. Thời loạn lạc hiện giờ làm ăn cũng không dễ, đội buôn thường xuyên bị thổ phỉ đánh cướp. Nhẹ thì mất tiền, nặng thì mất mạng, gặp phải một lần là mất cả vốn lẫn lãi. Rất nhiều thương nhân lần đầu tiên nghe thấy thổ phỉ không cướp của giết người mà làm nghề áp tải! Bọn họ thật sự không cần giám sát sao? Bởi vì không có “cạnh tranh cùng ngành” nên nhóm thổ phỉ làm ăn khá dễ dàng. Trực tiếp canh giữ trên đường lớn, bày ra tư thế một người làm quan cả họ được nhờ, thực thi chính sách “ăn vạ” để tiếp nhận việc áp tải hàng hóa này. Nhóm thương nhân muốn bỏ ra chút tiền để thuê bọn họ hay là đợi bị bọn họ cướp bằng sạch đây? Đám thương nhân giận điên người, mà không mạnh bằng người ta nên đành phải nhịn. >