Mặc dù thư sinh không thông minh nhưng cũng không phải là không có não.
“Ta muốn yên tĩnh... Chuyện này... Chuyện này có bẫy... Rốt cuộc là sai ở đâu chứ..”
Thư sinh đau khổ cắn chặt hàm răng, nhộn nhạo như muốn nôn mửa, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Đầu óc gã ngơ ngơ ngác ngác, như một cuộn len rối tung rối mù không tìm được nút gỡ.
Tình hình này khiến thư sinh vô thức muốn tìm An Thôi hỏi kế... Không đúng... An Thôi!
Đầu gã đột nhiên bừng sáng, gã biết là lạ ở chỗ nào rồi.
Là An Thôi!
Thư sinh nắm chặt tay ghế, cố gắng chống đỡ thân thể để không ngã xuống.
Ánh mắt gã hung ác, tràn đầy sát ý, gã nghiến răng nghiến lợi tìm người âm thầm liên hệ với An Thôi.
Nếu không phải An Thổi mấy lần hiến kế thì làm sao rơi vào tình thế như hiện nay?
Tên phản tặc này bề ngoài thì như lo nghĩ cho Hồng Liên Giáo song kỳ thực toàn toan tính ác ý, muốn đẩy Hồng Liên Giáo vào chỗ chết.
Giờ khắc này có lẽ là giây phút thông minh nhất đời của thư sinh, tất cả những chi tiết tưởng như không có gì bỗng trở nên rõ nét.
Mới đầu An Thôi nhận định đoàn người Liễu Hi sẽ tập kích huyện Phong Hồ bởi vì đoạn đường núi đi vào huyện Phong Hồ ngắn nhất, tiện cho việc đánh lén. Kết quả thì sao?
Thư sinh tin vào nhận định của An Thới, rút binh phòng ngự ở huyện Kim Môn, nơm nớp lo sợ đi bảo vệ huyện Phong Hồ. Cuối cùng huyện Kim Môn bị thất thủ ngay đêm đó, thư sinh phải ba nghìn quân đi mai phục nhưng không thành mà ngược lại còn bị Liễu Hi nhận ra, cuối cùng thì mất cả chì lẫn chài.
Trước khi huyện Kim Môn thất thủ, An Thổi đã đến huyện Hồng Liên, không bao lâu sau thì xảy ra chuyện lão nhị phản bội giáo chủ, chiếm giữ huyện Hồng Liên.
Sau đó thư sinh nhận được một thư của An Thôi nói giáo chủ của Hồng Liên Giáo bị lão nhị bắt đến huyện Thu Vũ làm tù binh.
Bất đắc dĩ, thư sinh đành chia quân thành hai cánh, một cánh tiến đánh huyện Kim Môn, một cánh chạy tới huyện Thu Vũ cứu giáo chủ.
Thư sinh dẫn binh giằng co với lão nhị ở huyện Thu Vũ, lúc hai bên đấu đá lẫn nhau thì huyện Hồng Liên thất thủ, huyện Phong Hồ thì bị đoạt.
Bây giờ nhìn lại, An Thôi không chỉ đùa giỡn gã mà cái tên lão nhị đần độn kia cũng bị An Thôi dắt mũi.
Nếu không có An Thối âm thầm giúp đỡ thì làm sao huyện Hồng Liên lại thất thủ nhanh như thế chứ?
Kết nối những chi tiết này rồi, thư sinh chỉ cảm thấy cổ họng ngọt lịm, mùi tanh dâng trào rồi ngất đi.
“Quân sư! Quần sư!”
“Quân sự...”
“Quân sư? Người đầu mau đến đây, gọi thầy lang tới nhanh lên!”
Sắc mặt thư sinh tái nhợt, thân thể lảo đảo suýt ngã, khiến đám người nhìn mà lo lắng.
Lúc gã phun ra một ngụm máu, trợn trừng mắt ngã xuống đất đã dọa bao người mất hồn.
Cục diện hỗn loạn không thể khống chế được.
Còn tên đầu sỏ gây ra tất cả chuyện này thì sao?
An Thôi thấy tình thế không ổn, đã dẫn theo mấy anh em kết nghĩa “chuồn là thượng sách” từ lâu rồi.
Tên mặt đen ồm ồm hỏi: “Đại ca, huynh nói cái tên Liễu Hi kia có giữ lời hứa không?”
An Thôi đang khoác lên người một chiếc áo khoác dài phòng lạnh, đứng ở ngoài động nhìn về phương xa, hai tròng mắt hắn như muốn nhìn xuyên thấu dãy núi, hướng về phía huyện Thu Vũ.
“Liễu Hi sẽ giữ lời hứa”
Tên mặt đen lại nói: “Cho hắn cũng không dám... Mấy ngày nay vì Liễu Hi mà đại ca bận tới bạn lui, người cũng gầy đi không ít”
An Thổi nhếch miệng cười, gương mặt thêm phần sắc sảo, tựa như đã bước qua giai đoạn suy sụp tinh thần, mơ hồ mang theo vẻ hăng hái đã lâu không thấy.
Hồng Liên Giáo có bao nhiêu binh lính, trong lòng hắn biết rõ.
Tù binh mà Liễu Hi bắt được ít nhất cũng phải năm mươi nghìn người.
Dựa theo ước hẹn thì An Thỏi sẽ được nhận năm, sáu nghìn người cùng với một khoản tiền tài và lương thực.
Với số vốn này, An Thôi đã đủ tư cách đi Cần Vương rồi.
Nếu như quản lý ổn thỏa thì có thể mượn được nhiều binh lực hơn, lôi kéo được nhiều người tài hơn.
Đến lúc đó...
Hắn nhất định sẽ trở về cố hương, cho bọn Nam Man nợ máu phải trả bằng máu.
Nghĩ đến đây, trước mắt hắn hiện lên vô số cảnh tượng phân tán, mỗi cảnh đều tràn ngập tiếng thét sợ hãi, máu tanh lan ra, tiếng khóc tuyệt vọng, tiếng cười hố hố của quân địch, thanh đao giơ lên cao, đầu người lăn xuống, chân tay bị chặt đứt, nội tạng phanh phui...
An Thổi vừa chào đời đã là quý tử của An thị, là kẻ được người người vây quanh nịnh nọt, đã bao giờ phải chịu nhục nhã thế này?
Đây đều là món nợ