Có người lo lắng, tất nhiên cũng có người thương xót.
[Vương Kiệt Hy Mặt Mày Sáng Sủa]: Tội, Dương Tư có lẽ bị dọa mất mật rồi, người bên cạnh còn bị Streamer lừa nói chi anh chàng.
[Dụ Văn Châu Khéo Tay Hay Làm]: Thật ra tui đang nghĩ... Có lẽ Dương Tự không phải bị bị dọa bởi tin Streamer là nữ, mà là... một chủ công anh dũng thiện chiến hầm hố như thế không ngờ lại là nữ giới, tụi bay cứ tưởng tượng Na Tra phiên bản cơ bắp đi!
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Mấy thằng đầu trên kia, ID của tụi mày làm tao mắc ói quá! Ha ha ha, nói chứ Streamer sắp mười tám rồi, con đường sự nghiệp thế nào vậy? Còn có vụ bà dì mỗi tháng sao không thấy cô nhắc tới.
[Thiên Tài Quách Phụng Hiếu]: Nhắc vụ này tui bỗng nhớ tới cái câu tiểu thiên sứ Lý Hán Mỹ từng nói, có thể nói là cấu kinh điển để đời, “đàn ông cao lớn như chủ công, nếu giả gái chắc còn tệ hơn cả Vân”, tụi bay nói xem, nghe có muốn té giếng không!
Khương Bổng Cơ lườm mắt nhìn bình luận trên màn hình.
[Streamer V]: Chuẩn bị tinh thần trước đi, ta sẽ chính thức công khai thân phận trong lần hội quân Cần Vương này, ai dám ho he ta và miệng.
Lấy thân phận phụ nữ đi nhận phong Châu mục Hoàn Châu, nghĩ thôi cũng đủ điên cuồng.
Ở một chỗ khác, Dương Tư đã sợ mất hồn rồi.
Đúng như lời đám khán giả nói, gã không biết “Chủ công là nữ” hay “Chủ công như thế mà là nữ” câu nào đáng sợ hơn, gã rối rít quay sang Vệ Từ ú ớ mãi mới nói ra được một cấu đàng hoàng.
“Chủ công... chủ công.” Dương Tư lắp bắp mãi một lúc khiến Vệ Từ cũng sắp nổi nóng muốn nói giùm ga ta luôn.
Vệ Từ chắp bút viết một hàng chữ nắn nót, anh hỏi: “Chủ công làm sao?”
Tốc độ xử lý công vụ của anh nhanh khỏi phải bàn, người ta có thể làm nhiều việc cùng lúc, không bị phân tâm, tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến.
Dương Tư lặng lẽ nhấc tay vẽ hai vòng trước ngực, động tác vô cùng thô bỉ.
“Là nữ à?”
Vệ Từ khựng lại, gật đầu.
Mặt mày Dương Tự xám ngoét lại, gã muốn lao tới túm lấy cổ áo Vệ Từ chất vấn: “Cậu biết từ khi nào thế?”
“Biết từ đầu rồi.” Vệ Từ bình thản hỏi ngược lại: “Huynh không nhận ra sao?”
Dương Tư nghẹn muốn nổ phổi, cảm giác tất cả chuyện xảy ra hôm nay quá mức hoang đường, dường như gã đang gặp ác mộng.
“Chủ công... bộ dạng cô ấy như thế cậu kêu ta làm sao nhận ra hả?” Dương Tư rầu ơi là rầu, nếu mắt gã mà mờ há chẳng phải người trên đời đều mù sao: “Trong chiến dịch quận Thừa Đức, ta và chủ công cùng ở quân tiên phong, thử hỏi cô ấy... cô ấy có mi li mét nào giống con gái hả?”
Lúc tấn công là người hùng hổ nhất, lúc giết chóc là người hung hăng nhất, mạnh mẽ hơn bất cứ ai, càn quấy không ai bằng... Quý nữ thế gia là như thế sao?”
Mắt Vệ Từ sáng rực nói: “Ai nói với huynh quý nữ không thể dũng mãnh hiếu chiến?”
Dương Tư nghẹn lời, xém chút hụt hơi.
“Cậu biết cô ấy là phụ nữ từ đầu mà vẫn tận trung sao, cậu điên rồi à?” Nói tới đây Dương Tự cảm giác tim nhói lên như trúng tên, vì trước đây có lần gã từng đùa với Khương Hồng Cơ, mong đợi đứa con cô sinh ra đăng cơ đế vị. Đậu xanh rau má, cái miệng ăn mắm ăn muối.
Vệ Từ thờ ơ không để ý, đổi hàng mi dày phủ xuống bình thản nói: “Cô ấy mang binh đánh hạ huyện Tượng Dương, chia quân ba đường cướp lấy huyện Thành An, huyện Mậu Lâm và huyện Giác Bình, lấy quận Thượng Dương từ trong tay Phong thị, nửa tháng chiếm được quận Thừa Đức, một năm rưỡi đã là chủ nhân chân chính của Hoàn Châu, nắm trong tay mấy chục nghìn binh mã hùng mạnh. Cô ấy có tư cách tranh cướp đế vị Cửu Châu, nguyện vọng của Từ, huynh cũng biết, chỉ hy vọng Cửu Châu nhất thống, thiên hạ thái bình. Chỉ cần có thể đạt được nguyện vọng này, chủ công dù là nam hay nữ đối với Từ không quan trọng
Dương Tư sững người, không biết nói gì thêm.
Một lúc sau gã mới thấp giọng hỏi: “Chuyện giới tính của chủ công đã có ai biết chưa?”
“Chỉ có ba người là Từ, huynh và Hoài Du, còn lại không biết” Vệ Từ dừng bút, trải cuộn trúc ra hong khô mực,
miệng lại nói: “Nhưng những người khác dù có biết chắc cũng chẳng có phản ứng gì đặc biệt. Phong Tử Thực tính tình lãng tử, không thích trói buộc, chỉ làm theo ý thích, coi thường thế tục. Kỳ