Sau khi lấy được quận Thừa Đức, Khương Hồng Cơ không lập tức xuất phát theo lệnh Cần Vương mà ở lại củng cố thế lực nửa tháng.
Cô vô cùng rộng rãi cho An Thôi tám nghìn quân và một phần mười số tiền đạt được khiến tự hắn ta cũng cảm thấy ngại ngùng.
An Thổi rất biết cách lôi kéo, vừa mềm mỏng vừa cứng rắn, thưởng phạt rõ ràng, quản lý tám nghìn quân vô cùng ngăn nắp.
Hắn ở lại quận Thừa Đức hai tháng, sau đó mang người và tiền xuất phát về hướng Hoàng Thủy.
Khoảng thời gian này Khương Đồng Cơ bận tối tăm mặt mũi, hoàn toàn không có tâm tự dư thừa đi suy nghĩ chuyện của hắn ta, Vệ Từ vì thế mà thở phào một hơi.
Chuyến tấn công quận Thừa Đức này thu hoạch lớn nhất không phải là thống nhất lãnh thổ Hoàn Châu mà là tiếp quản được người của Hồng Liên Giáo,
Mấy chục nghìn tù binh tuy ở những chiến dịch khác không là gì nhưng với phương Bồng Cơ vẫn là một món hời rất lớn.
Sau khi trải qua thời gian một năm kiến thiết và nghỉ ngơi, quận Phụng Ấp nay đã trở thành vùng đất giàu có bậc nhất Hoàn Châu, quận Thượng Dương đứng thứ hai, quận Thừa Đức thứ ba. Quận Thừa Đức bị Hồng Liên Giáo chà đạp thể thảm, dân số trong quần giảm sút vô cùng nghiêm trọng, nếu muốn thu hút thêm dân cư phải phát triển kinh tế khu vực. Phát triển và xây dựng trở thành hai hạng mục quan trọng nhất, Khương Hồng Cơ trằn trọc suy nghĩ, tính toán phái người của cô đến quản lý từng vùng.
“Đúng là vẫn thiếu người, hy vọng lần hội quân Cần Vương này có thể cướp được vài người”
Dù tinh thần Khương Đồng Cơ vô cùng hăng hái, thể lực dồi dào nhưng đứng trước núi công việc như thế cũng mệt mỏi vô cùng, mắt vằn tia máu.
May mà cô có kinh nghiệm xây dựng từ con số không, nhất là việc kiến thiết huyện thành, những vùng khác có thể sửa chữa sau đó cứ thế phát triển thêm. Quận Phụng Ấp có quặng sắt, quận Thừa Đức cũng có ưu thế tự nhiên, có thể tận dụng được nguồn khoáng sản phong phú.
Thế nhưng chuyện quan trọng trước mắt là tuyển chọn tân binh, chia tù binh đi khai khẩn đất hoang, xây dựng đường sá, nhà cửa.
Tuy cô đã lấy được quận Thừa Đức nhưng thực tế tình hình trước mắt không hề nhẹ nhàng chút nào, cả quân đội hầu như ngừng bước tiến, binh lính đều mệt mỏi lao lực.
Lấy được quận Thừa Đức còn rất nhiều chuyện phải làm.
Sắp xếp tù binh, ép sức lao động từ bọn họ, đây chỉ là việc nhỏ, Khương Đồng Cơ còn nhiều chuyện quan trọng hơn phải xử lý, ví dụ như sắp xếp hậu sự cho những binh lính chết trận và bị thương cũng như trợ cấp cho người nhà họ. Một hai tháng sau là sang xuân rồi, cô có thể tạm thời ngừng tiến độ của những chuyện khác nhưng không thể chậm trễ vụ xuân, thêm việc tuyển chọn và huấn luyện tân binh, sắp xếp người quản lý ở các huyện nữa.
Cô đã trở thành vị châu mục chân chính của Hoàn Châu, nhìn thì vẻ vang nhưng thực chất lại như đi trên dây.
Binh lực của cô không đủ, nếu có nơi làm loạn cô ăn hành là cái chắc.
Hai ba chục nghìn binh mã có thể trấn thủ một quận, nhưng khó mà giữ vững một chậu.
Vì thế việc chiêu binh tuyển tướng mở rộng quân lực là chuyện quan trọng hàng đầu trước mắt.
Áp lực công việc đè nặng khiến mấy vị mưu sĩ mệt mỏi bận tối tăm mặt mũi, hận không thể chuyển nhà tới sảnh chính vụ, Khương Bồng Cơ cũng khó mà trốn việc.
Ngoài những việc như thế thì phương Bồng Cơ còn phải thống nhất binh mã các vùng, điều động binh lực chuẩn bị Cần Vương.
“Trời ơi cho tui cái dây như ý đế”
Chuyện Khương Đồng Cơ chán ghét nhất là công vụ, cả ngày làm bạn với công văn, còn không bằng chạy ra kiếm người đấu một trận cho đã nghiền.
“Chủ công lấy dây chi vậy?” Dương Tự ngạc nhiên.
Từ khi biết giới tính của phương Bồng Cơ, Dương Tư còn tưởng rằng mình sẽ bị khớp, nhưng sự thực chứng minh gã lo thừa rồi.
Chỉ cần không có ý nghĩ tới, Dương Tư vẫn coi cô là đàn ông theo bản năng.
Thỉnh thoảng nghĩ lại gã vẫn tưởng chừng chỉ là mơ.
Một chủ công oai hùng dũng mãnh, một chọi trăm luôn xung phong bay vào trận địch trước tiên, công thành đoạt đất không gì không làm được thế này sao có thể là một em gái nũng nịu được chứ?”
Mỗi khi vấn đề này nhảy ra trong đầu, gã đều bất giác liếc qua ngực Khương Bồng Cơ, rõ ràng không hề thấy nhô lên một chút nào.
Lại nhìn lên khuôn mặt, mặt mày thì sáng sủa, phong thái tuấn lãng, tuy không có cái vẻ hùng dũng của cánh mày râu nhưng đàn ông thời đại này đều thích đánh phấn trang điểm, ăn mặc lòe loẹt, với tiêu chuẩn này thì