“Làm sao thế Tĩnh Dung: Huynh quen Bá Cao ư?”
Khương Bồng Cơ nhìn ra sự khó hiểu giữa bọn họ, còn chế không khí chưa đủ khó xử nên ở một bên quạt gió thổi lửa.
Dương Tự rũ mắt nói: “Hoàng Quận thủ nhận lầm người rồi, kẻ hèn này họ Dương tên Tư”
Quả nhiên là Dương Tư!
Nụ cười trên mặt Hoàng Tung nhìn như rạng rỡ hơn nhưng lửa giận trong lồng ngực lại từ từ dấy lên.
“Hóa ra là Dương Tư tiên sinh”
Phong Giác nhíu mày, hỏi: “Hiện giờ tiên sinh đang dốc sức dưới trướng Lan Đình sao?”
Dương Tư đáp: “Đúng vậy.”
Không khí càng khó xử.
“Năm đó cùng tiến sinh lỡ mất dịp tốt, Tung tiếc nuối đến tận giờ. Nay biết được tiến sinh đã có chốn trở về, cuối cùng cũng có thể yên tâm”
Lời này của Hoàng Tung vừa là khiêu khích cũng là gây chia rẽ.
Dương Tư không cam lòng chịu yếu thế.
“Duyên phận đã định, vẫn hy vọng Hoàng Quận thủ chớ lo lắng. Nhưng mà cái thứ duyên phận này thật sự khó nói. Nếu không phải hôm nay gặp Hoàng Quận thủ ở đây Tư cũng không biết người và chủ ta là bạn bè tâm đầu ý hợp. Mạo muội hỏi một câu, đến giờ Quận thủ đã đổi người gác cổng chưa?”
Nếu không phải tại tên gác cổng chó cậy gần chuồng đó ém bái thiếp đi, thì Dương Tư không đến mức khổ cực chờ đợi ba ngày.
Nhân tài đều kiêu ngạo, thời gian ba ngày không hồi âm, thì thằng ngu mới ở lại đợi tiếp.
Câu trả lời này của Dương Tư, chọc đúng chỗ giận của Hoàng Tung.
Khương Bồng Cơ nhìn hai người, nói với Hoàng Tung: “Bá Cao, nghe lời này của huynh giống hệt như oán phụ chốn khuê phòng bị tên đàn ông cặn bã lừa gạt vậy?”
Dương Tư châm biếm, Khương Bồng Cơ đâm dao, tạo ra thương tổn nặng nề vô cùng.
Hoàng Tung nhớ lại lời vừa nói, mặt ngày càng đen như đáy nồi.
Dương Tự cười giải thích, giảng hòa: “Lời này của chủ công là xử oan cho Tư rồi, nếu nói bị lừa thì cũng không nên là Hoàng Quận thủ bị lừa”
“Ồ?”
Khương Bổng Cơ bày ra vẻ mặt hóng hớt, Dương Tư kể lại trọng tâm sự việc năm đó.
Lời này không chỉ kể cho Khương Đồng Cơ nghe mà đồng thời là kể cho Hoàng Tung nghe.
Mới đầu Dương Tư không định gia nhập Khương Đồng Cơ, chỉ là đơn thuần nhân tiện đòi nợ Vệ Từ mà thôi, làm sao biết được phương Bổng Cơ hành sự bá đạo, vừa đấm vừa xoa khiến Dương Tư rơi vào cái hố này. Rất nhiều chi tiết gã không kể rõ nhưng người nghe lại có thể hình dung được cảnh tượng ở trong đầu, khiến người nghe không nhịn được cười. Sắc mặt Hoàng Tung cũng vì vậy mà chuyển biến tốt hơn, chút bực tức cũng dần tắt đi.
Hoàng Tung tức giận đơn thuần chỉ là vì Dương Tư đá mình xong lại nhờ cậy Khương Bồng Cơ. Tính cách anh ta vốn quá nhạy cảm, vì việc của Dương Tư mà canh cánh trong lòng nhiều năm, hơn nữa Dương Tư còn nói lời châm biếm thì sao không tức giận chứ?
Bây giờ nói rõ rồi thì anh ta cũng bình tĩnh hòa nhã tiếp nhận.
Nếu như không chấp nhận, chẳng lẽ muốn vì Dương Tư mà đoạn tuyệt với Liễu Hi à?
Hoặc là nói, để Liễu Hi vì mình và Dương Tự mà lục đục?
Hoàng Tung cảm thấy quan hệ của mình và Liễu Hi vẫn chưa đến mức đó, còn không phải là tự rước lấy nhục à.
Tiệc liên minh sắp xếp lúc hoàng hôn, địa điểm do Hứa Bùi cung cấp.
Vì khoảng cách gần nên Khương Đồng Cơ, Liễu Xa và Hoàng Tung cùng xuất phát, cùng tới nơi.
Mặc dù là cha con nhưng thế lực của Khương Đồng Cơ và Liễu Xa lại tách riêng, mỗi người một thế lực.
Thêm Khương Bồng Cơ, liên minh Cần Vương lần này tổng cộng có hai mươi ba chi.
Khương Bồng Cơ đến nơi cũng được hai ngày, hai ngày này trôi qua thật kích thích, đương nhiên không có thời gian đi kết giao với thế lực khác.
Mỗi một thể lực, quân lính ít thì mười nghìn người, nhiều thì năm mươi nghìn người, ngoài những thế lực lớn này ra thì còn một số thế lực nhỏ chỉ có mấy nghìn binh sĩ, đoàn kết lại với nhau tạo thành một đoàn thể nhỏ, bọn họ có thể chiếm một chỗ ngồi, có một chút quyền lên tiếng.
Hứa Bùi là người chịu trách nhiệm chính đứng ra tổ chức, ở vị trí của người chủ trì.
Ngoài vị trí chủ trì ra thì vị trí đầu bên phải là vị trí tôn quý nhất, vị trí này đã có một người trung niên mặc quần áo hoa màu nâu đỏ.
Không cần nói, đó chính là Quận thủ quận Hỗ Vụ Mã Thương.
Liễu Xa thấy thế, khẽ cười một tiếng, không để tâm ngồi xuống vị trí đầu bên trái.
Khương Bồng Cơ ngồi xuống bên cạnh ông.
Từ xưa đến nay đều lấy bên phải làm trọng, vị trí bên phải luôn cao quý hơn vị trí bên trái một chút.
Khương Bồng Cơ