Khương Bồng Cơ cười mỉa mai: “Ngươi có vẻ không bằng lòng cho lắm thì phải?”
Nhan Lâm không đáp, chỉ giương đôi mắt đen thẳm như ngọc nhìn cô.
Bị một người ngoài không liên quan gì tự ý quyết định, đồng thời còn cho đi một phần lợi ích, ai mà vui cho được?
Khương Bồng Cơ hiểu cậu ta đang bực bội vì điều gì, đôi mắt sáng như sao ánh lên ý cười gian xảo, không biết ngượng mà nói rằng: “Ta biết ngươi không vui, nhưng tính ra thì các ngươi còn phải cảm ơn ta nữa đấy. Nếu không có ta thì còn lâu Hứa Bùi mới chịu thả các ngươi đi. Hắn ta cũng không cần làm gì to tát, chỉ cần kéo dài vài ba ngày, đến lúc ấy thì ván đã đóng thuyền rồi. Tuy chuyện lúc trước Dương Đô úy làm khiến các chư hầu khác phải kiêng kị, nhưng qua một thời gian, sự kiêng kị ấy cũng phai nhạt dần. Ải Gia Môn mãi không tấn công được, cần phải kéo một người ra chịu tội. Mà nhìn chung tất cả các chư hầu, có ai thích hợp hơn chủ công của ngươi chứ? Rời khỏi cái chốn thị phi ấy cũng không dễ đầu”
Nhan Lâm nghe vậy mà sa sầm mặt, quay đầu đi không nhìn nụ cười vô liêm sỉ trên mặt người kia nữa.
Vốn là Khương Đồng Cơ chơi khăm họ một vố, nhưng qua lời của cô thì lại thành Dương Kiển và Nhan Lâm phải cảm động biết ơn cô. Đúng là giỏi đổi trắng thay đen.
“Một kẻ không đơn giản...” Sau khi mỗi người đi một ngả, đôi bên trở về chỉnh đốn lại binh mã, Nhan Lâm im lặng hồi lâu cuối cùng cũng mở miệng.
Dương Kiển đáp: “Hổ phụ vô khuyển tử, con trai Liễu Xa cơ mà, tốt lành làm sao được. Chỉ là không ngờ rằng, cái cậu Liễu Hi ấy không những võ công hơn người mà ngay cả miệng lưỡi cũng giảo hoạt như vậy. Nhìn Chính Trạch mà xem, đúng là khiến người ta không khỏi lo lắng
Trong mắt Dương Kiển, Khương Hồng Cơ chính là “con người ta” tiêu chuẩn, còn Dương Đào nhà ông điểm nào cũng khiến ông phải bận lòng lo lắng.
Thấy Dương Kiển sắp bắt đầu chế bối con trai, Nhan Lâm thân là bạn thân của Dương Đào vội vã kêu oan thay cậu.
“Chính Trạch tốt tỉnh, vừa nhiệt tình vừa có nghĩa khí, vẫn hơn hạng người tâm tự đen tối kia nhiều”
Dù bạn cậu ta có là một tên đần độn thì dưới con mắt bao che khuyết điểm của bản thân, Nhan Lâm vẫn thấy cậu bạn gấu con nhà mình là tốt nhất, không ai có thể sánh bằng cậu.
Dương Kiển cười khó khăn: “Nói dễ nghe thì là nhiệt tình nghĩa khí, nói khó nghe thì là ngu ngốc dễ bị kích động. May là thằng nhóc ấy được tổ tiên phù hộ, có người bạn tốt như ngươi... Có người bên cạnh, ta cũng không lo sau này thằng bé bị ai ức hiếp”
Dương Kiển nhiều con, nhưng con trai thì chỉ có một mình Dương Đào mà thôi, lại còn là vợ cả sinh cho ông, vậy nên ông càng thương yêu cậu ta hơn.
Nhưng con trai từ nhỏ đã ốm yếu, lại có tài gây chuyện chẳng kém ai, nhiều lần khiến Dương Kiến sầu bạc cả tóc.
Sau này có Nhan Lâm, Dương Kiển mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Nhan Lâm cười: “Chủ công vẫn còn trẻ trung lắm, mấy chục năm nữa cũng vẫn chưa già đầu”
Dương Kiển vuốt râu, hai người đi về nơi đóng quân dưới sự bảo vệ của thân vệ, rồi hạ lệnh chỉnh đốn binh mã, thu dọn quân doanh.
Nhổ trại cần chút thời gian, Nhan Lâm lại qua bên Khương Bổng Cơ một chuyến để bàn chuyện giữa hai nhà.
Vì Liễu Hi và Liễu Xa là hai cha con nên nơi đóng quân của hai người khá gần nhau, khi Nhan Lâm đến nơi thì bên Liễu Hi đang bận rộn dọn dẹp, bên Liễu Xa thì vẫn im lìm không động tĩnh gì, cậu ta khẽ nhíu mi, thấy vô cùng khó hiểu.
“Phụ thân ta không thích chém giết, ngay cả đến liên minh cũng là bất đắc dĩ thôi” Khương Đồng Cơ nhìn thấu suy nghĩ của cậu ta bèn giải thích: “Việc dùng kỵ binh đấu lại quân tinh nhuệ của Xương Thọ Vương đối với cha ta mà nói là hành động quá liều lĩnh, ta sẽ không kéo theo cha vào”
“Nếu không có quân đội của Liễu Châu mục thì mười nghìn binh mã của ngươi có đủ dùng không?” Nhan Lâm hỏi.
Khương Bổng Cơ đáp: “Đủ chứ, hai nhà chúng ta hợp lại