Bầu trời tối đen như mực, chỉ có ánh trăng yếu ớt bao trùm mặt đất.
Binh mã Khương Bồng Cơ đã sẵn sàng xuất phát, lặng lẽ rời khỏi doanh trại nhân lúc ban đêm, phía Dương Kiển cũng đã chuẩn bị xong xuôi.
Các thế lực chư hầu khác còn đang say ngất ngây, bọn họ vẫn trung thành với truyền thống hưởng lạc từ xưa bất kể ban sáng có tranh cãi gay gắt như thế nào.
Trước khi đi, Khương Hồng Cơ đã nhờ Liễu Xa che giấu giúp phòng khi mọi người phát hiện cảnh vườn không nhà trống của hai doanh trại.
“Thời tiết lạnh teo vậy mà bọn Dương Kiển lại muốn vượt sông trong màn đêm tối thui, đưa tay không thấy năm ngón kiểu này.”
Phong Chân quần áo quấn kín mít, ôm khư khư ấm sưởi mới trong ngực mà vẫn cảm thấy lạnh. Anh ta không thể tưởng tượng nổi quân Dương Kiển sao có thể vượt sông được, trước con sông chảy xiết và lạnh như bằng kia thì dù năng lực tiến quân đường thủy mạnh cỡ nào cũng khó mà bảo toàn tính mạng.
Nghĩ đến việc cởi sạch quần áo nhảy xuống nước, sau đó ngược dòng bơi vượt sông, Phong Chân không khỏi run lẩy bẩy, mặt mày trắng bệch.
Khương Bổng Cơ cười cười: “Ai nói với huynh bọn họ phải nhảy xuống nước?”
“Hả?” Phong Chân kinh ngạc: “Thế nhưng chẳng phải bọn Dương Kiển chọn tuyến đường thủy sao? Nếu lấy thuyền qua sông, trước chưa tính có đủ thuyền hay không, binh lực bọn họ tuy không nhiều, nhưng cũng có mười lăm nghìn quân làm sao có thể thuận lợi qua sông? Chẳng lẽ Dương Kiển còn chiều chưa dùng?”
Khương Bồng Cơ chỉ cười cười không trả lời: “Tóm lại bọn họ vượt sông thuận lợi là được rồi, phía chúng ta cũng phải nhanh chóng hành động”
Kham Châu cũng được xem là địa phận phương Nam, sườn núi dù dốc đứng hiểm trở nhưng cũng là dễ đi.
Nhưng các dãy núi lại xếp lồng vào nhau, nếu không có người dẫn đường nắm phương hướng tốt thì rất dễ lạc đường.
“May mà giờ vẫn là trời đông giá rét, nếu đúng lúc xuân về hoa nở hoặc ngày hè chói chang, thì chỉ cần mấy thứ như khí độc, mãnh thú, rắn, côn trùng, chuột, kiến cũng đủ cho quân ta ăn một bữa no nê” Để tiến hành quân đành phải giảm bớt phụ trọng, áo giáp trên người Mạnh Hồn đã cởi gần một nửa, chỉ còn vài miếng giáp chủ yếu bảo vệ phần trí mạng: “Hơn nữa thời tiết lạnh thế này có khi còn thoải mái hơn, đi ban ngày còn tốt hơn nữa, ít nhất sẽ không lo không nhìn thấy đường”
Hành quân ban đêm rất phiền phức, vì vấn đề thiếu dinh dưỡng nên có rất nhiều binh lính mắc bệnh quáng gà, ảnh hưởng tới thị lực. Dù Khương Bồng Cơ đã cải thiện khẩu phần ăn cho quân đội, hơn nữa cứ năm mươi người lại phát một cây đuốc nhưng hành quân vẫn hết sức khó khăn.
Khương Bổng Cơ bèn điều chỉnh sách lược, để binh lính thân thể cường tráng mặt tinh tại thỉnh đi phía trước mở đường, những binh lính thị lực và thể lực kém đi ở trung hậu phương. Nếu lính mở đường mệt mỏi thì đổi nhóm khác lên thay thế, đảm bảo tốc độ hành quân.
“Nếu đi vào ban ngày e là hành động của chúng ta và phía Dương Kiển sẽ không giấu được tại mắt các thế lực chư hầu khác” Lý Vân và Điển Dần dẫn đầu đoàn quân, cây thương bạc chuyên dùng để cướp lấy tính mạng kẻ địch nay lại trở thành gậy dò đường, hỏi bọn họ sao có thể không đau lòng: “Chỉ cần tránh được tại mắt Xương Thọ Vương, có khi bọn chúng còn không nghĩ tới chúng ta dám mạo hiểm vòng qua ải Gia Môn.”
Con đường cực kỳ gồ ghề, Dương Tư và Phong Chân đành xuống ngựa đi bộ, một lúc sau cả người ướt nhẹp mồ hôi, vừa đi vừa thở hồng hộc.
Lý Vân quay đầu nói với Dương Tư: “Tiên sinh có một không? Hay là để Uân công người?”
Dương Tư không dám sơ xuất, Lý Vân dù sao cũng là tướng lĩnh tiên phong, bắt buộc phải giữ thể lực.
Đường núi gập ghềnh như thế gã mới đi một đoạn đã mệt bở hơi tai, nếu để Lý Vân công gã chẳng khác nào muốn anh mệt chết?
Thế nên gã cẩn thận từ chối, nhưng có người mặt dày hơn gã nhiều.
Phong Chân nói: “Hán Mỹ, cậu thật bất công, ta cũng mệt, sao cậu không cổng ta?”
Lý Vân vô tội chớp mắt, sau đó lại nghe anh lặp lại một lần: “Tiến sinh có một không? Hay là để Uân công người?”
Phong Chân gật đầu như gà mổ thóc: “Có, có chứ?” Khương Hồng Cơ tiếp lời: “Check it out?”
Phong Chân kinh ngạc, là sao?
Dương Tự xì một tiếng châm chọc: “Ý nói huynh mặt dày như cái mâm”
Nhìn hai vị tiên sinh đang muốn lao vào nhau, Lý