Đường núi gập ghềnh khó đi, phương hướng khó xác định, rất dễ lạc đường.
Thế nhưng dưới sự chỉ huy của Khương Bổng Cơ thì vấn đề không còn lớn nữa, mọi chuyện dễ thở hơn trong tưởng tượng rất nhiều.
Ở một phía khác, quân đội Dương Kiển cũng đã chuẩn bị trước.
Bọn họ trải qua dòng nước xiết càng nguy hiểm hơn, đối với một đám dũng sĩ thiện thủy thì đây không phải là thử thách quá lớn.
“Thiếu Dương, huynh còn chịu đựng được không?”
Dương Đào thở hổn hển, gương mặt đã mất đi vài phần non nớt, thêm vài phần chí khí và kiến nghị của thiếu niên.
Trái với Dương Đào hào sảng, Nhan Lâm vẫn giữ được sự bình tĩnh và thận trọng.
“Không sao, Chính Trạch, cậu đi đằng trước chăm sóc chủ công, vết thương trúng tên trước đó chưa lành, còn cần phải cẩn thận để ý”
Nhan Lâm không đồng ý cho Dương Kiển tham gia lần tập kích này, nhưng Dương Kiển lo lắng đứa con khờ dại của mình không dám để cho nó một mình dẫn binh.
Dương Đào nhẹ gật đầu: “Thiếu Dương, huynh cũng chú ý một chút.”
Dòng nước mặc dù chảy xiết nhưng bây giờ là mùa đông khắc nghiệt, mực nước thấp hơn so với khi thủy triều, từ đó lộ ra hai bên bờ sườn dốc.
Sườn dốc không quá dốc, có thể lợi dụng điểm này để vượt sông dễ hơn.
Đây cũng là một trong những lá bài quyết định để Nhan Lâm có thể vượt qua phương Bổng Cơ tới điểm đích trước.
Một nhánh đi đường thủy, một nhánh đi đường núi, hai bên đều hành quân thần tốc không chút chùn bước.
Doanh trại liên minh trước ải Gia Môn vẫn ồn ào náo nhiệt, cho tới khi màn đêm phía chân trời bị ánh sáng xua tan.
Sắc trời từ trầm lắng chuyển thành u ám, rồi lại từ u ám chuyển sang sáng sủa.
Các thế lực chư hầu đều có kế hoạch riêng, Liễu Xa lại giúp đỡ che giấu, nên không ai phát hiện liên minh thiếu mất hai mươi lăm nghìn quân.
Thế nhưng giấu được nhất thời không giấu được cả đời.
Hai doanh trại tổng cộng hai mươi lăm nghìn người đều mất tăm, dù có đần cũng có thể phát hiện dấu vết. Buồn cười là, khi bọn họ phát hiện ra thì đã là hoàng hôn của ngày hôm sau.
Lúc nhận được tin ai nấy đều kinh ngạc.
An Thôi âm thầm đầu quân vào Quận thủ quận Hỗ Vu Mã Thương, hắn cũng kiếm lời không ít từ phe thế lực này.
Lúc vừa nghe tin, An Thôi nhìn thấy Vu Mã Thương nở nụ cười dữ tợn, lạnh lẽo.
“Liễu Hi cũng chỉ như thế thôi, một tên hèn nhát lâm trận bỏ chạy, Liễu Trọng Khanh sinh một thằng con trai như thế chắc khóc chết luôn.”
Vu Mã Thương khinh bỉ, ông ta và Khương Đồng Cơ tuy không có mâu thuẫn nhưng vẫn ghét cay ghét đắng cha con Liễu thị.
Sùng Châu, Hoàn Châu và quận Hứa nay đều nằm trong tay cha con Liễu thị, đường đường hoàng thân quốc thích như ông ta sao có thể không ganh ghét?
Thiên hạ này là của họ Vụ Mã bọn họ hay là của Liễu thị?
An Thôi ở bên cạnh thấp giọng nói: “Liễu Hi cũng không phải hạng tiểu nhân hèn nhát, cậu ta sẽ không lâm trận bỏ chạy đâu. Tối qua rút đi ngay trong đêm e là bên trong có bí mật gì đó chúng ta không biết, Minh chủ Hứa Bùi có lẽ sẽ biết, Quận thủ có thể tới hỏi xem xem.”
Vu Mã Thương khinh miệt giễu cợt, miệng tuy nói không xem người ta ra gì, nhưng lòng vẫn rất kiêng kỵ.
“Được, đi hỏi xem xem”
Cùng lúc đó, Hoàng Tung cũng đã nhận được tin tức.
Anh ta và Dương Kiển không có qua lại nên rất khó phán đoán, nhưng anh ta lại hiểu tính cách của Khương Bồng Cơ, dù bên ngoài có đồn đại hai người này lâm trận bỏ chạy, nhưng Hoàng Tung vẫn không nghĩ như thế, hai thế lực rút đi ngay trong đêm chắc chắn có chuyện gì đó.
Một mình anh ta nghĩ không ra chỉ có thể gọi các vị mưu sĩ tới cùng thảo luận.
Phong Giác và Trình Tĩnh nhìn nhau như đều hiểu được điểm mấu chốt, lòng thầm kêu không ổn.
“Chủ công, mau tới lều Minh chủ.” Trình Tĩnh nói.
Tới khi đám Hoàng Tung tới, trong lều đã tụ tập không ít thế lực chư hầu nhanh chân tới trước thám thính.
Bọn họ cũng không phải tới hỏi quân Dương Kiển và Khương Hồng Cơ ở đâu, họ chỉ tới để xem kịch vui của Hứa Bùi.
Lực lượng xem kịch chủ chốt là em họ Hứa Bùi - Hứa Phỉ.
Hứa Phỉ cười nói: “Đại ca, chức Minh chủ của huynh hình như có tiếng mà chẳng có miếng, không ngờ có người lại muốn tới thì tới muốn đi thì đi.”
Hứa Bùi liếc