Ở một nơi cách hoàng thành Kham Châu mười mấy cây số...
Thi thể của ả đàn bà mặc váy đỏ đột nhiên xuất hiện, đầu ngoẹo sang một bên trong tư thế kì dị, chết không nhắm mắt.
“Kỷ chủ, cô lại chết”
Trong không gian hệ thống, giọng nói điện tử lạnh bằng của hệ thống vang lên nói cho ả đàn bà mặc váy đỏ biết tin tức này.
Bị cùng một người giết hai lần, cách chết còn giống y như nhau, thật đúng là nhục nhã.
Linh hồn thoát khỏi thân xác, bay vào trong không gian của hệ thống, gương mặt ả trắng bệch, tức giận thở hổn hẳn phi vào trong phòng khách.
“Câm mồm, ta biết ta chết rồi, không cần mi nói đâu!”
Sau khi gào lên giận dữ, ả quay sang mắng chửi hệ thống: “Chẳng lẽ lần này cũng là lỗi của ta? Ta đã nghe theo đề nghị của mi, không dùng bùa trung thành với con nhóc đó, tại sao ta vẫn cứ chết? Chẳng phải là bùa “Thần hành thiên lý của mi có vấn đề à, không dịch chuyển tức thời được! Ta đã bóp nát rồi, tại sao vẫn bị Liễu Hi tóm được, bị con nhóc đó bẻ gãy cổ lần nữa? Chẳng lẽ lần này cũng là lỗi của ta?”
Đứng trước sự chất vấn của ả đàn bà, hệ thống im lặng một lúc lâu, sau đó nó cảnh cáo ả ta bằng giọng điệu lạnh như băng.
“Kỷ chủ, tôi hy vọng cô có thể bình tĩnh một chút, hệ thống không thể sai được, bùa Thần hành thiên lý lại càng không thể xảy ra sai sót”
Ở đàn bà cười lạnh hỏi ngược lại nó.
“Nếu như không sai, tại sao ta lại chết?”
“Bùa “Thần hành thiên lý là sản phẩm của thế giới tu tiên, nguyên lý sử dụng liên quan đến lĩnh vực năng lực tinh thần cùng với linh hồn. Năng lực tinh thần của Liễu Hi vô cùng mạnh, có thể sánh ngang với tu sĩ. Tuy rằng cô ta không phải tu sĩ, bên trong cơ thể không có linh lực nhưng cô ta có thể sử dụng năng lực tinh thần để quấy nhiễu khởi động của bùa “Thần hành thiên lý, khiến cho thời gian xuất hiện của trận truyền tống chậm lại mất hai giây. Với hai giấy này cũng đủ để cô ta bóp gãy cổ của cô rồi”
Ả đàn bà nghe xong đần mặt ra, một lúc sau mới hỏi lại hệ thống.
“Tại sao mi không nói với ta những tin tức đó?”
Nếu như biết trước điều này thì ả đã không ngu xuẩn sử dụng bùa “Thần hành thiên lý trước mặt Khương Đồng Cơ.
Giọng điệu của hệ thống vẫn đều đều không cảm xúc như cũ.
“Bất kỳ tin tức gì có liên quan đến Thần Hoàng Đế đều phải mua bằng một số lượng điểm tích lũy khổng lồ. Tuy rằng cô là ký chủ của tôi nhưng tôi là một hệ thống công bằng nghiêm minh, không có nghĩa vụ phải nói với cô những tin tức này. Vì thế chuyện này không phải là trách nhiệm của hệ thống, trách nhiệm hoàn toàn thuộc về ký chủ, bởi vì có quá yếu!”
Đối diện với câu trả lời đầy lý lẽ, có chứng cứ của hệ thống, ả ta căn bản không thể phản bác được gì, uất ức cam chịu nuốt giận.
Sau khi bình tĩnh lại, ả phải đối diện với một sự thật tàn khốc hơn nữa.
ta đã chết rồi, nếu muốn sống lại lần nữa, ả ta phải nợ hệ thống một tỷ.
Đứng trước món nợ càng lúc càng chất cao như núi này, ả ta vô cùng bất lực, lại không thể không nhẫn nhịn.
Ả nghiến răng kèn kẹt nói: “Hừ, cũng không phải là ta không thu hoạch được gì... Liễu Xa, cứ đợi cha con tương tàn đi!”
Trong khoảng thời gian đợi ả đàn bà sống lại, Khương Hồng Cơ vô cùng vui vẻ lẩm bẩm hát hò, Phong Chân thấy thế rất kinh ngạc.
“Tâm trạng của chủ công không tệ đâu?
Khương Bồng Cơ giơ tay ra dấu: “Người gặp chuyện vui tâm trạng cũng vui, chủ công nhà huynh sắp được thăng chức rồi, sao mà không vui cho được”
Phong Chân nghe thấy vậy liền biết Tứ hoàng tử đã xong đời rồi, lập tức nhe răng cười toe toét.
“Chúc mừng chủ công, chúc mừng chủ công” Phong Chân chúc mừng kiểu nửa giả nửa thật, lén lút nói: “Nếu như chủ công thăng chức, vậy có thể thưởng cho thuộc hạ được không? Ví dụ như là bảy ngày nghỉ của năm ngoái chẳng hạn? Ví dụ như rượu ngon, mỹ nhân? Hoặc là tiền tài châu báu cũng được?”
Khương Bồng Cơ thôi không cười nữa: “Có thưởng. Nghỉ ngơi, cao lương mỹ vị, mỹ nhân rượu ngon thì... Chắc là không có.”
Phong Chân: “...”
Ư, mình giúp chủ công một việc lớn như vậy, tại sao ngay cả chút phúc lợi nhỏ nhoi đó cũng không có?
Anh ta trưng cái mặt trên đời này không còn gì lưu luyến, chỉ đành bỏ cái ý tưởng ăn chơi nhảy múa đi, tiếp tục chúi mũi vào đống công việc không giới hạn.
Trải qua sự tàn phá của phản quan, cả hoàng thành Kham Châu đã hoàn toàn hỗn loạn, trộm cướp, lừa đảo, cướp giật chỗ nào cũng có.
Đám người Nhan Lâm bình định bạo loạn trong nội thành với tốc độ nhanh nhất, tìm kiếm dàn xếp thỏa đáng các thần tử và gia quyến, bảo vệ hoàng thất.
“Đã tìm thấy tiến Thái tử phi và mấy vị Hoàng tôn rồi, nhưng các vị phi