Phong Chân cầm bút, ánh sáng từ ngọn nến chiếu sáng cuốn thẻ tre, thức đêm tăng ca, cảm giác mắt mình sắp đỏ như mắt gà chọi đến nơi rồi.
“Tối hôm qua ta gặp ác mộng, ta mơ thấy chủ công mặc đồ nữ”
Quick access
Dương Tư ngồi bên cạnh tăng ca chưa được ăn đêm nghe vậy liền nói: “A, thật đúng là một cơn ác mộng đáng sợ”
Bình thường Phong Chân và Dương Tư không hợp nhau, thường xuyên thấy ngứa mắt nhau.
Thứ duy nhất có thể khiến cho bọn họ từ bỏ hiềm khích, cùng chung chiến tuyến – đó chính là chủ công của bạn họ.
Chuyện xảy ra trong hoàng thành Kham Châu ngay lập tức truyền đến tại Xương Thọ Vương và liên minh Cần Vương, phản ứng của hai bên khác hoàn toàn nhau.
Xương Thọ Vương ngửa mặt lên trời cười to, tâm trạng ông ta chưa bao giờ vui như thế.
Mạnh Trạm lại tạt cho ông ta một chậu nước lạnh: “Hiện giờ Vương gia vui vẫn còn quá sớm”
Trong đầu Xương Thọ Vương hiện giờ đang nghĩ đến cảnh bước lên ngôi Hoàng đế, bị Mạnh Trạm cắt ngang như vậy, tuy trong lòng rất khó chịu nhưng ông ta không dám nổi giận.
“Tại sao tiên sinh lại nói như vậy?”
Giọng điệu của Mạnh Trạm lạnh lùng: “Chết một Hoàng đế, bọn họ vẫn có thể nâng đỡ một người khác lên làm Hoàng đế”
Vẻ mặt Xương Thọ Vương cứng đờ, vốn dĩ ông ta định giam lỏng Hoàng đế, bắt lão Hoàng đế phải viết thành chỉ nhường ngôi.
Bây giờ Hoàng đế đã chết, liên minh Cần Vương và các trọng thần trong triều có tư cách ủng hộ tân quân kế vị.
Nghĩ đến cảnh ngôi Hoàng đế mà mình vẫn mong mỏi bao lâu nay rơi vào tay của một thằng nhóc chưa vắt sạch mũi, ông ta lại tức muốn nổ phổi.
Mạnh Trạm nói tiếp: “Vương gia không cần phải tức giận, không thể khiến Hoàng đế nhường ngôi cho ngài, vậy thì ngài tự xưng đế đi!”
Xương Thọ Vương nghe xong, cả người run lên, cảm giác như có tiếng sấm nổ ầm ầm bên tai, khiến cho thần trí của ông ta trở nên hỗn loạn.
“Xưng đế... Đó chẳng phải là đại nghịch bất đạo ư?”
Xương Thọ Vương đang nghĩ đến hoàng vị “chính thống, chứ chưa bao giờ nghĩ đến việc ông ta tự mình xưng đế.
Trong lòng Mạnh Trạm đang cười nhạo.
Cái gì mà “chính thống, cái gì là “đại nghịch bất đạo”, những chuyện mà Xương Thọ Vương làm có cái nào là phù hợp với chính thống không?
“Vương gia, việc này không thể chậm trễ, nên sớm quyết định” Mạnh Trạm nói: “Nếu như chậm trễ, có lẽ sau này không còn cơ hội đầu”
Xương Thọ Vương nghe hắn ta nói vậy vô cùng phiền lòng, nhưng từ sâu bên trong ông ta lại tán thành đề nghị của Mạnh Trạm.
Xưng đế!
Ở một nơi khác, liên minh cũng bị tin tức oanh tạc cho đần người.
Xương Thọ Vương bí mật phái quân tinh nhuệ tập kích hoàng thành Kham Châu?
Đội quân của Dương Kiển và Liễu Hi kịp thời đuổi đến nơi, cứu được vô số trong thần và gia quyến?
Hoàng đế đã băng hà trên đường chạy trốn?
Hoàng đế băng hà, cả nước tiếc thương.
Đám chư hầu cũng không còn mặt mũi đâu để ăn chơi hưởng lạc, chỉ đành thay sang y phục tối màu một cách không cam tâm tình nguyện.
Có người để ý đến tin tức Hoàng đế đã chết, có kẻ lại quan tâm đến hai thế lực của Liễu Hi và Dương Kiển.
Hứa Bùi cảm giác như thể vừa trút được gánh nặng.
Cuối cùng hắn ta không cần che dấu tin tức nữa, cũng không cần chịu sự công kích từ các phe chư hầu khác nữa, lại còn có thể hãnh diện trước mặt Hứa Phỉ.
Trong mắt người ngoài, hành động của Liễu Hi và Dương Kiển đều do Hứa Bùi chỉ đạo.
Lần này Liễu Hi và Dương Kiển đã lập công lớn, công đầu là thuộc về Hứa Bùi.
Nhưng bọn họ không biết, đối với Hứa Bùi mà nói, công lao này là từ trên trời rơi xuống, hắn ta tự dưng được món hời.
Ngoại trừ Hứa Bùi, Liễu Xa là cha của Liễu Hi cũng nhận được sự chúc mừng của mọi người.
Hoàng Tung âm thầm nói với Liễu Xa: “Chúc mừng Châu mục, lần này Lan Đình lập được công lớn, e rằng không ai bì được.”
Tìm giàu sang trong nguy hiểm, trong khi tất cả chư hầu đang ăn chơi hưởng thụ thì Liễu Hi lại dẫn quân đi vòng đến Kham Châu, đây là công lao mà mọi người có ngưỡng mộ cũng không làm được.
Trên gương mặt Liễu Xa hiện lên nét cười, ứng phó với những lời chúc mừng của các chư hầu khác.
“Lan Đình vẫn còn trẻ, mọi người khen quá lời rồi, nó còn cần học hỏi kinh nghiệm nhiều hơn.”
Miệng thì khiêm tốn nói vậy, nhưng ai cũng nhìn thấy tâm trạng của Liễu Xa đang rất vui.
Một người khác cũng có tâm trạng vui vẻ giống thế, người đó chính là Quận thủ quận Hỗ Vu Mã Thương.
Hoàng đế băng hà, trước khi chết không để lại di chiếu, điều này có nghĩa là gì?
Có nghĩa là cơ hội của ông ta đến rồi.
Bây giờ thiên hạ đại loạn, cần gấp một vị quân vương có uy vọng có năng lực để bình định thiên hạ, nhìn cả hoàng thất Đồng Khánh, có người nào thích hợp hơn ông ta.
Ông ta biết Hoàng đế còn có con trai và cháu trai, nhưng Vu Mã Thương không để bọn họ vào mắt.
Trong lúc quan trọng, phải đặc biệt cẩn trọng, ngôi vua truyền tiếp cũng nên thay đổi linh hoạt, phải chọn người có đức có tài!
An Thôi đi theo Vu Mã Thương, lạnh lùng quan sát sự thay đổi tâm trạng của ông ta, trong bụng âm thầm cười chế