Mặt anh ta có thể không tái sao?
“Cái người bị chủ công phanh thấy lại có thể xuất hiện ở đây trở thành một Hoàn Nhi nương tử lầu xanh, đúng là một câu chuyện quỷ quái.
“Cô ta là yêu quái?”
Phong Chấn nhớ tới vừa nãy tiếp xúc, cả người nổi hết gai ốc.
“Cô ta là một người sống chỉ có mấy chiêu quỷ quái, chết rồi có thể sống lại thôi mà, huynh sợ như thế làm gì chứ?”
Cái gì gọi là “chết rồi sống lại thôi mà”, chết rồi mà sống lại rất quái dị, chứ đừng nói đến bị phanh thấy còn có thể sống lại.
Phong Chân không biết nói gì mới tốt, chủ công nhà mình dũng mãnh như thế, không ma quỷ nào có thể hãm hại nhưng anh ta không giống vậy mà, anh ta sợ!
Chủ công, người chính là chủ công tốt của bé!
“Chủ công nói đùa rồi, thật sự chỉ là một cơ thể bình thường thì sao không sợ?”
Sống sắp ba mươi năm rồi, lần đầu tiên nhìn thấy yêu ma quỷ quái, anh ta không bị dọa đến mất hồn đã là khá lắm rồi.
“Huynh cũng sợ? Ta thực sự không nhìn ra. Nếu không phải có ta theo dõi thì không biết chừng giờ huynh đang cùng cô ta điên loạn đảo phượng, quên hết tất cả rồi” Khương Bồng Cơ vừa nhìn hành động của Hoàn Nhi nương tử vừa trêu chọc Phong Chân, sắc mặt anh ta giống như quét một lớp sơn xanh.
Nhớ đến yêu quái này ở trong lòng anh ta đòi ân ái, Phong Chân cảm thấy dạ dày cuộn lên, suýt nữa nôn ra nước chua.
Một bên khác, Hoàn Nhi nương tử căm hận, nghiến răng nghiến lợi nhìn Khương Đồng Cơ.
“Liễu Hi, rồi sẽ có ngày ta băm người thành vạn mảnh!”
Khương Bồng Cơ khẽ cười: “Ngươi cũng nói rồi sẽ có ngày thì dù sao cũng không phải hôm nay”
Nghe câu chế giễu này, sắc mặt Hoàn Nhi nương tử xanh mét.
Kinh nghiệm ba lần trước cho ả ta biết, lực chiến đấu của Khương Bồng Cơ rất đáng sợ, mình căn bản không có cơ hội chạy trốn trước mặt cô.
Chẳng lẽ lại còn phải giả chết một lần nữa?
Trong đầu ả ta hiện ra sự đau đớn của cái chết, thân thể theo tiềm thức rùng mình một cái.
Không phải hệ thống kiên trì thì ả ta cũng không muốn xuất hiện trước mặt Khương Bồng Cơ.
Trên mặt ả phòng bị, trong lòng hơi run rẩy hỏi hệ thống.
“Hệ thống, giờ người lại không nghĩ ra chủ ý gì à, chẳng lẽ còn muốn ta xin tha chết sao?”
Hệ thống muốn giả chết không trả lời, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ lên tiếng: “Liễu Hi rất mạnh nhưng Phong Chân không phải vậy. Nếu như chắc chắn phải chết thì cô có thể suy xét dùng Phong Chân để kìm chân Liễu Hi. Nếu không thành thì cô cũng có thể bỏ [Phù Trung Thành Cao Cấp vào Phong Chân. [Phù Trung Thành Cao Cấp mới hai lăm triệu điểm nhưng cô sống lại một lần lại cần đến một tỷ thậm chí là nhiều hơn.”
Ả ta muốn sống lại ít nhất cũng cần một tỷ... Đủ để ả mua bốn mươi tấm [Phù Trung Thành Cao Cấp] rồi.
Nghĩ đến khoản này, mặt Hoàn Nhi nương tử xanh lét không gì sánh được.
Mấy lần chết trước, ả ta đều tiếc rẻ [Phù Trung Thành Cao Cấp) giá cả quá đắt đỏ, cuối cùng lại phải bỏ tiền ra mua mạng sống.
Sớm biết như thế thì thà rằng ả ta dùng thêm vài tấm [Phù Trung Thành Cao Cấp), nói không chừng tình cảnh còn tốt hơn giờ nhiều.
“Đây là thứ gì?”
Khương Bồng Cơ nhíu mày, cô phát hiện ra trong tay Hoàn Nhi nương tử có thêm một luồng năng lượng quái dị.
“Khiến người trở thành chó săn nghe lời nhất!”
Vì lí do an toàn mà ả ta còn mua chịu của hệ thống vài tấm [Con rối thế mạng).
Cái thứ này rất dễ dùng, trước đây không phải nhờ tấm thẻ [Con rối thế mạng] thì ả ta đã bị Tạ Khiêm giết chết từ lâu rồi.
Dứt lời, Hoàn Nhi nương tử cũng không quan tâm quần áo của mình đã cởi một nửa, thân hình nhanh chóng tiến gần tới trước mặt Khương Bồng Cơ.
Dưới cái nhìn chăm chăm sợ hãi của Phong Chân, mười móng tay của Hoàn Nhi nương tử đã vươn dài ba tấc, màu trắng bạc, đầu ngón tay sắc nhọn vô cùng. Tay không vung lên, lưu lại bóng của mười đường màu trắng bạc, khiến người ta nhìn mà hai chân run run, trong lòng hoảng sợ.
Khương Hồng Cơ sớm đã quen thuộc khuôn mẫu của ả ta.
ta đang muốn đánh chết người, vốn là nên đánh vào bộ phận trí mạng lại bất ngờ lệch một cách quỷ dị.
Lòng Hoàn Nhi nương tử run lên, bởi vì tay không của Khương Bồng Cơ đã bóp vỡ một tấm [Con rối thế mạng].
Hệ thống ở trong đầu ả chỉ bảo nói: “Thu hút sự chú ý của Liễu Hi trước rồi sau đó chuyển sang Phong Chân, cô ta chắc chắn không phản ứng kịp”
Hoàn Nhi nương tử thầm mắng.
Ả biết nên làm thế nào, lúc này hệ thống mở miệng chỉ dạy có tác dụng quái gì chứ?
Phong Chân một mặt thẩm lau mồ hôi, một mặt tránh xa vòng chiến.
Anh ta biết cứ tiếp tục đứng ở đây chỉ thêm phiền phức cho chủ công, còn không bằng rời xa một chút để tránh vướng tay vướng chân