Phong Chân biết không cách nào có thể lay chuyển lựa chọn của Khương Bổng Cơ đành bất đắc dĩ nói: “Nghe nói yêu ma quỷ quái cũng là một loại sinh linh, cô ta năm lần bảy lượt để mắt đến chủ công, có lẽ là
có vướng mắc gì mà người ngoài không biết. Chủ công, có cần phải người đi điều tra để biết người biết ta không?”
Khương Bổng Cơ tiện tay xé một mảnh vải bọc tay bên phải vào, dùng cái này để che đi dấu đen trên tay kia.
Cô vừa quấn vừa nói: “Không cần thiết, chỉ là một thứ quỷ mị mà thôi, đầu đáng để chúng ta phải điều động binh lực? Vì loại người này lãng phí tinh lực để điều tra, ta cũng không phải là rảnh rỗi đến lo sợ. Nếu như cô ta không sợ chết thì chỉ cần tiến lại gần đảm bảo cô ta sẽ có đến mà không có về.”
Thời gian của cô rất quý giá, có thể dành thời gian rảnh để đối phó với ả xuyên không đã không tệ rồi, làm gì có thời gian mà đi quan tâm ả?
Nếu như nữ xuyên không kia không ngừng cố gắng thì cô cũng sẽ tiếp đến cùng.
Phong Chân nghe vậy cười khổ, lực chiến đấu của chủ công mình đã có thể chống chọi được với ma quỷ, người năng lực chiến đấu thấp thì chỉ có thể ngửa mặt trống lên.
“Chúng ta đi như thế này thì cái thi thể của yêu quái kia phải làm sao?”
Tai nghe thấy tiếng huyên náo của lầu hai truyền đến, Phong Chân cau mày lại.
Phòng ốc hiện giờ đa phần là bằng gỗ, đốt cháy cái xác của yêu quái kia có lẽ sẽ liên lụy đến cả tòa nhà.
Câu trả lời của Khương Hồng Cơ đã xóa tan lo lắng của anh ta: “Không sao, lúc ta và cô ta giao đấu, bên ngoài đã có người nghe được động tĩnh rồi. Hơn nữa, xác người kia đặt ở chỗ trống không, trong chốc lát lửa không thể lan ra ngoài, không xảy ra việc lớn đầu”
Thực tế đúng như dự liệu của Khương Đồng Cơ, rất nhanh đã có người bị chậu lớn, chậu bé nước lên phòng dập lüa.
Đợi khi dập tắt ngọn lửa lớn, bọn họ cũng tìm thấy một bộ hài cốt từ trong đống hỏa hoạn, nhìn bộ hài cốt đen kìn kịt nằm trên nền đất, mọi người nhìn kỹ đồ trang sức đen sì bên cạnh thi thể, xác định người bị chết chính là Hoàn Nhi nương tử liền sợ hãi không thôi.
Đêm nay vốn là đêm động phòng của giai nhân và phu quân, tại sao lại xảy ra hỏa hoạn mà không có một tiếng động, thiếu chết tuyệt thế giai nhân?
Lúc này, không khí sợ hãi lan ra toàn lầu xanh, mọi người đều hoang mang.
“Báo quan! Việc này phải báo quan! Tai nạn chết người rồi!”
“Rốt cuộc ai lại hãm hại chết Hoàn Nhi nương tử, đúng là táng tận lương tâm!”
“Hồng nhan bạc mệnh ư, không biết tên súc sinh nào ra tay tàn nhẫn thế này, đến giai nhân tuyệt thế khuynh thành cũng ra tay nhẫn tâm”
Tiếng bàn luận không ngớt, người xem náo nhiệt tụ lại bên ngoài căn phòng, rướn cổ nhìn vào bên trong, miễn cưỡng lắm mới thấy được hiện trường hỗn loạn sau khi bị thiêu cháy, nhìn mà rùng mình. Không ít khách trong đầu đang nghĩ về Hoàn Nhi nương tử sắc nước hương trời thầm siết tay. Nếu như người mà cô nương đó chọn đêm nay không phải là người khác mà là bọn họ thì bọn họ chắc chắn sẽ không đối xử tệ bạc với cô, càng không khiến cô thành nắm tro tàn.
Chỉ là cho dù bọn họ có tiếc nuối thế nào thì người con gái tuyệt sắc đã thành tro, khó mà tìm lại được.
Bọn họ ăn ý cho rằng người đàn ông Hoàn Nhi nương tử chọn đã hại cổ.
Mặc dù mọi người tìm kiếm ra sao thì nhóm người Phong Chân cứ như bốc hơi, không tìm thấy dấu tích.
Lúc này, trong lầu xanh có làn gió lạnh kỳ quái thổi qua, thổi đến mức vạt áo của mọi người đều bay lên, mở to mắt nhìn.
“Ôi... Yêu quái...”
“Yêu quái...”
“Có yêu quái!” Trên lầu hai truyền đến tiếng thét sợ hãi, tú bà dẫn theo tay chân chạy đến, đợi khi bà ta nhìn rõ xong thì sợ đến ngôi sững trên đất.
Cái đầu lâu đen kịt vốn bị thiêu cháy giờ lại lung lay thoáng động đứng lên, xương cốt đen kịt trôi đi màu bẩn thỉu, nhanh chóng bổ sung thêm thần kinh và da thịt đỏ tươi sạch sẽ. Trước mắt bao nhiêu người cái đống tro tàn lại khôi phục thành máu thịt!
Da thịt của nó gần như trong suốt, bằng mắt thường có thể nhìn thấy mạch máu đang chảy và trái tim đang đập dưới làn da trong suốt.
Ngay tiếp sau đó, làn da trong suốt lại chuyển thành trắng nõn mềm