Tuy rằng ải Gia Môn liên tiếp bị phá, nhưng danh tiếng ải hiểm của nó vẫn khiến người khác đau đầu.
Xương Thọ vương công phá ải Gia Môn bằng lửa, quân liên minh dùng chiến thuật đầu người để thắng, cái giá phải trả cũng không nhỏ.
Bọn họ chỉ có ba mươi nghìn quân, căn bản là không thể lãng phí được, chứ đừng nói đến chuyện tấn công ải Gia Môn.
Vẻ mặt Khương Hồng Cơ nặng nề, cô nói: “Phái người đi điều tra xem đại tướng trấn giữ ải Gia Môn là ai?
Chuyện quan trọng hơn đó là cô phải xác định xem thể lực đang đóng ở ải Gia Môn và kẻ đánh lén Quận thủ quận Ngọa Long có phải là một không.
Nếu như không phải là cùng một người, Khương Bồng Cơ không chỉ phải đề phòng kẻ đánh lén đang ẩn núp mà còn phải ứng phó với quân địch ở ải Gia Môn.
Nói là bao vây từ phía cũng không quá.
Đối diện với tình hình này, sắc mặt của mọi người đều có vẻ nặng nề, mấy vị võ tướng đã chuẩn bị sẵn tâm lý khiêu chiến ải Gia Môn.
Khương Bồng Cơ dẫn quân đóng trại, lẳng lặng quan sát thế cục của ải Gia Môn.
Một người lính được phái đi đứng bên ngoài ải Gia Môn hét to: “Người trên thành là ai, chủ công nhà ta chính là Châu mục Hoàn Châu Liễu Hi, các ngươi còn không mau mau mở cửa thành?”
Không bao lâu sau, trên tường thành có người dựng cung cái tên, mũi tên lao xuống cắm phập xuống đất cách chỗ người lính đang đứng mười trượng.
“Loạn thần tặc tử thì Châu mục cái gì? Chỉ có Châu mục do Long Khánh bệ hạ khâm điểm mới có thể thuận lợi qua ải, các ngươi cút về đi!”
Người lính nghe vậy, tim đập thình thịch.
“Long Khánh bệ hạ” chính là Xương Thọ Vương, sau khi lão ta tự xưng làm hoàng đế đã đổi niên hiệu thành “Long Khánh”
“Long Khánh bệ hạ cái gì? Bệ hạ của Đông Khánh chỉ có một giờ vẫn còn đang ở trong hoàng thành của Kham Châu kia kìa, cái vị bệ hạ mà các ngươi đang gọi mới chính là loạn thần tặc tử. Đám nghịch tác trên thành kia còn không mau buông vũ khí đầu hàng, đưa tay chịu trói?” Người lính nói xong, đám người trên thành lại cho anh ta thêm hai phát tên nữa.
Chỉ đáng tiếc, khoảng cách giữa hai bên quá xa, không trúng được ai.
Hai bên khẩu chiến, thăm dò lẫn nhau.
Một lúc nữa trôi qua, trên thành xuất hiện một gã đàn ông cao to lực lưỡng mặc áo giáp.
Gã hỏi một câu, sau khi biết được đầu đuôi sự việc liền cười lạnh sai lính đi lấy cung tên của gã tới.
Gã cài tên kéo cung, thân cũng nặng nề nhanh chóng được kéo căng thành một hình tròn, mũi tên bật lên lao ra khỏi cung phóng thẳng về phía đầu của người lính phía dưới.
Mũi tên lao đến, người lính chỉ cảm thấy đầu mình bất chợt lạnh toát, một luồng lực lớn phóng qua đỉnh đầu anh ta, kéo ngược anh ta ngã về phía sau.
“Hừ!”
Gã đàn ông cao lớn hừ lạnh một cái, sai người đi truyển lời.
“Cút về đi, bảo Liễu Hi đến đây”
Dáng vẻ người lính thoát chết trông vô cùng chật vật, đám binh lính trấn giữ ải Gia Môn lại càng hung hăng, gào to “tướng quần thần võ”, khí thế như thể dời núi lấp biển.
Giọng nói của bọn họ vang vọng cả vùng trời, ngay đến Khương Đồng Cơ đang ở trong doanh trại cũng nghe thấy.
“Phù Vọng? Người này là ai? Mọi người có biết người này không?”
Khương Hồng Cơ không biết nhiều về thuộc hạ dưới trướng Xương Thọ Vương cho lắm, nghe được cái tên lạ cổ liền quay ra hỏi thuộc hạ nhà mình.
Chủ cũ của Dương Tư là Xương Thọ Vương, gã cũng từng là mưu sĩ hàng đầu của Vương Thọ Vương nên biết rất rõ về các võ tướng dưới trướng Xương Thọ Vương.
Dương Tự cẩn thận nghĩ một lúc, có hơi ngờ vực lắc đầu: “Tự nhớ trong số võ tướng của Xương Thọ Vương không có người nào tên Phù Vọng cả, có lẽ là sau này mới đến... nhưng chỉ nhìn vào kỹ thuật bắn cung của gã cũng có thể nói người này không phải là kẻ tầm thường vô danh...”
Có thể bắn đứt búi tóc của người lính từ khoảng cách xa như vậy, lại còn kéo người ta ngã ngược về phía sau mấy mét, sao có thể là võ tướng bình thường?
Xương Thọ Vương là kẻ cặn bã, nhưng vận may và kỹ thuật diễn không tối thế nên lão dỗ được không ít người bán mạng cho lão.
Nói không chừng cái tên Phù Vọng này cũng bị lão lừa ấy.
Ánh mắt của Khương Đồng Cơ thoáng thấy vẻ mặt của Mạnh Hồn có chút khác thường, cô hỏi: “Mạnh Giáo úy biết người này à?”
Mạnh Hồn không khỏi cười khổ, ông không chỉ biết Phù Vọng mà còn quen gã nữa kìa.
“Phù Vọng không phải thuộc hạ của Xương Thọ Vương, Dương tiên sinh không biết cũng là chuyện bình thường” Ánh mắt mọi người chuyển về phía Mạnh Hồn, ông bắt đầu nói về người này: “Thực ra Phù Vọng là gia thần của nhà họ Mạnh, danh tiếng của người này ở Thường Châu cực kỳ cao, có thể nói gã là võ tướng có chiến lực cao nhất dưới trướng Mạnh thị. Xương Thọ Vương không đủ binh lực, Mạnh thị phái binh chi viện ông ta cũng là chuyện hợp lý”
Nói đến đó, Mạnh Hồn thoáng ngập ngừng cười nói với Khương Hồng Cơ: “Nhắc mới nhớ, Chủ công cũng từng giao chiến với gã”
“Ta từng giao chiến với gã ư?” Khương Đồng Cơ ngạc nhiên: “Ý