Theo như những gì Mạnh Hồn nói thì Phù Dương chính là ân nhân cứu mạng đồng thời cũng là chủ công của Phù Vọng.
Không có Phù Dương bồi dưỡng và coi trọng, căn bản sẽ không có Phù Vọng của bây giờ.
Cho dù nhìn từ góc độ nào thì Phù Vọng cũng không thể nhảy sang phe đối địch được, nếu làm như vậy sẽ bị người đời chê trách.
Đối diện với vấn đề này, vẻ mặt của Mạnh Hồn có phần khó xử, ông nói: “Chuyện này trừ bản thân Phù Vọng ra thì e là không ai biết được nguyên do uẩn khúc trong đó. Không ít dân chúng của Thương Châu đều nói rằng Phù Vọng là con sói mắt trắng vong ân phụ nghĩa, không hổ là con hoang do sói nuôi, không chịu được sự mê hoặc của tiền bạc, quyền lực và sắc đẹp mà phản bội chủ cũ, trở thành một con chó săn của Mạnh thị, tóm lại là mắng rất khó nghe”
Thời đại này nếu như đá lão chủ cũ không đáng tin để nhảy sang nơi khác thì cũng không sao, ví dụ như Dương Tư, gã này nhảy việc đầu có áp lực tâm lý gì.
Gã không chỉ không đá chủ cũ, mà trước khi đá còn đào hố chơi cho đối phương một số to, người khác cũng không nói gì được gã.
Nhưng nếu chủ công rất coi trọng thuộc hạ, lại dẫn dắt, bồi dưỡng, dốc hết tâm huyết dạy bảo thuộc hạ thì sao?
Phù Dương không chỉ cứu Phù Vọng ra khỏi nơi dành cho “thú chọi” đó, còn ban cho gã họ, cho gã tên tuổi, dạy gã biết chữ, truyền thụ võ nghệ, không chỉ có ơn cứu mạng mà còn có tình cha con. Trong tình huống đó mà gã còn dám chạy sang phía kẻ địch thì không phải là sói mắt trắng thì là gì?
Phù Vọng về phe ai cũng không sao, dù sao là người thì luôn muốn vươn lên cao, dù là cha cũng không thể cấm cản con trai bay cao bay xa được đúng không?
Thế nhưng gã lại chọn quy phục Mạnh thị!
Cả Thương Châu ai chẳng biết Phù Dương và Mạnh thị đối đầu với nhau, hai bên đấu nhau đến mức đỏ cả mắt rồi.
Trong mắt người đời, năng lực yếu kém không phải là chuyện lớn lao, nhưng nhân phẩm chẳng ra gì mới là tội không thể tha thứ.
Khương Bồng Cơ lại không vội kết luận, cô tin vào những gì mình nhìn thấy được hơn.
Nếu như Phù Vọng thực sự là kẻ tiểu nhân không từ thủ đoạn thì hôm đó bên ngoài thành Kham Châu gã đã bắt được Tuệ Quân, không cần thiết phải kiêng dè cố.
Đối mày kiếm của Điển Dẩn cau lại, có vẻ chán ghét nói: “Thế nhưng lại là một tên vong ân phụ nghĩa, một tên tiểu nhân vì vinh hoa phú quý mà không từ thủ đoạn?”
Mạnh Hồn lắc đầu, ông cũng không dám chắc.
Tin đồn vẫn chỉ là tin đồn, trong đó có quá nhiều sự bịa đặt, ông vẫn luôn tôn trọng sự thật.
“Chuyện này không nên kết luận vội, người ngoài đều đồn rằng Phù Vọng nhận hối lộ của Mạnh thị, không chỉ phản bội chủ cũ, mà còn ám sát Phù Dương. Có điều nếu như suy xét cẩn thận thì sẽ phát hiện thực ra tin đồn này hoàn toàn không có căn cứ. Phù Dương cũng không phải là bị người ám sát mà là do vết thương cũ vỡ ra, xui xẻo nhiễm bệnh, sau đó vì không điều trị được mà qua đời. Không ít người biết chuyện này. Theo như thuộc hạ thấy, cái chết của Phù Dương không có liên quan gì đến Phù Vọng. Còn về phần Mạnh thị mời chào Phù Vọng, thì đó cũng là chuyện xảy ra sau khi Phù Dương đầy bốn chín ngày...”
Có thể xác định là, sau khi Phù Dương qua đời, Phù Vọng mới bị nhà họ Mạnh mời chào, càng không có chuyện gã xuống tay với ân nhân cứu mạng của mình.
Người ngoài đồn đại càng ngày càng khó nghe, dân chúng Thương Châu một mặt thì gọi Phù Vọng là chiến thần, một mặt thì khinh bỉ nhấn phẩm và tác phong của gã.
Cứ như thế lại càng tiện cho Mạnh thị khống chế Phù Vọng.
Còn về phần chân tướng như thế nào, có ai để ý đâu.
Bọn họ thích tin vào những gì khiến bọn họ cảm thấy hứng thú hơn, càng giật gân càng thích.
“Đồn đại chỉ cần một cái miệng, muốn sửa lại phải chạy gảy cả chân” Khương Bổng Cơ cười cười, nói: “Theo như những gì Mạnh Giáo úy nói, Phù Vọng bị chụp mũ cho không ít tội, nhưng dù thế nào chuyện gã theo phe đối đầu sau khi chủ cũ qua đời vẫn là một nhược điểm khiến người khác chỉ trích”
Mạnh Hồn thở dài gật đầu, cái này thì đúng là không có cách nào để thanh minh được.
Theo ai cũng được, thế nhưng sao cứ phải theo Mạnh thị.
Theo Mạnh thị thì cũng thôi, người này còn trở thành cánh tay đắc lực của nhà họ Mạnh.
Hôm nay muốn ngựa tốt, ngày mai muốn mỹ nhân, hôm sau nữa là rượu ngon, sau này lại là quan cao lộc hậu, xét
một mặt