Doanh trại Khương Đồng Cơ liên tiếp mấy ngày đều im ắng không một động tĩnh, nếu không phải quân lính trên thành giám sát, sứ giả Khương Đồng Cơ ngày ngày đưa tin, Phù Vọng đã cho rằng phe bên kia chơi chiêu ve sầu thoát xác rồi. Mỗi ngày vừa đến buổi trưa, sứ giả của Khương Hồng Cơ liền đúng giờ xuất hiện trước ải Gia Môn.
Mới đầu Phù Vọng còn có ý trêu đùa, nhưng nhiều lần về sau, không chỉ gã bực bội, phó tướng bên người cũng nảy sinh ngờ vực.
Dưới trướng Phù Vọng có mấy tên phó tướng, ngoài ba tâm phúc từng có tình nghĩa sinh tử, còn lại đều là gián điệp nằm vùng của Mạnh thị.
Những tên gián điệp này dần dần chất vấn lý do Phù Vọng án binh bất động.
“Khi nào tướng quân mới động binh?”
Mắt nhìn thời gian ngày lại ngày trôi qua, mấy tên phó tướng có nhiệm vụ giám thị đều mất kiên nhẫn.
Phù Vọng ngày nào cũng mở tiệc ăn uống, cho mỹ nhân ca múa tìm vui, tựa như không biết bên ngoài ải Gia Môn ba mươi nghìn quân địch đang đóng quân.
“Gấp cái gì mà gấp? Ta tự có diệu kế, chớ quấy rầy cuộc vui của bổn tướng quân” Phù Vọng đang muốn buông và rượu trống không xuống, vị phó tướng kia lại tiến tới muốn nói gì đó, gã bèn nổi giận, ném vò rượu xuống vỡ tan tành ngay bên chân tên phó tướng: “Cút xuống đi!”.
Tên phó tướng nhìn xuống lửa giận và cảm giác sỉ nhục trong lòng, tấm không cảm tình không nguyên lui ra.
Đám người tan cuộc trong không vui, đúng lúc này binh lính truyền tin sứ giả Liễu Hi lại tới.
Liên tiếp bảy ngày đều là như thế, song phương nhìn như bình tĩnh nhưng bên trong sóng ngầm phun trào, không khí căng thẳng muốn giương cung bạt kiếm.
Phù Vọng chờ Khương Hồng Cơ buông lỏng cảnh giác mới phái người liên hệ gián điệp, tên này chính là người bị Khương Bồng Cơ bắt hôm trước.
Nếu không phải Khương Bồng Cơ thì ai có thể nghĩ tới trong tàn quân Ngọa Long bị đánh như chó nhà có tang đó lại ẩn nấp một tên gián điệp?
Sau khi cẩn thận đối chiếu ám hiệu, tình hình doanh trại Khương Hồng Cơ mấy ngày nay rất nhanh được truyền tới chỗ Phù Vọng.
Gã thầm nhíu mày gõ gõ ngón tay lên bàn, vẻ mặt không còn chút giận dữ lúc sáng.
“Liễu Hi thật sự không có động tĩnh gì sao?”
Gã cảm thấy có chút khó tin.
Ba mươi nghìn binh mã đóng bên ngoài ải Gia Môn không tiến công phá ải, cũng không ve sầu thoát xác, vậy quân địch rốt cuộc muốn làm cái gì?
Tên lính liên hệ gián điệp cũng nói: “Quả thật rất kỳ lạ, chẳng lẽ Liễu Hi muốn kéo dài thời gian chờ trong thành cạn lương hay sao?”
Phù Vọng cười thầm, cái suy đoán này quả thực là chuyện cười.
Nếu kéo dài thời gian thì rất bất lợi cho Liễu Hi.
Ải Gia Môn có tiếp tế không ngừng, nhưng quân lương Liễu Hi lại có hạn, kéo dài thời gian cô ta sẽ chịu không nổi.
Thế nhưng đây cũng không phải cách hay.
Song phương đều không động thủ, trận chiến này đánh kiểu gì.
Tên lính nói: “Tướng quân, Liễu Hi những ngày này liên tục phái người kết giao tình, đây rõ ràng là đang muốn phiền chết người. Trong ải Gia Môn đã lan truyền tin đồn nói tướng quân nhân chỗ tốt của Liễu Hi, ý muốn quy thuận cô ta...”
Một lời đồn được nhiều người cho là thật thì mọi người sẽ tin nó là chân tướng.
Phù Vọng ở Mạnh thị vốn không hề dễ chịu, bên người còn có không ít gián điệp, những tên gián điệp này đã sớm bằng mặt không bằng lòng với gã.
Nếu tùy ý để lời đồn lớn mạnh, không cần quân địch ra tay, chỉ cần tin đồn cũng có thể hại chết Phù Vọng.
“Đừng gấp, càng sốt ruột càng dễ dàng trung gian kế của kẻ địch” Phù Vọng tỉnh táo nói: “Ngươi cho rằng một nữ tử như Liễu Hi có thể đi tới vị trí bây giờ là dựa vào cái gì? Nếu không có gì vượt trội sao có thể khiến anh hào khom lưng khuất phục dưới chân một nữ tử? Chúng ta phải giữ bình tĩnh chờ thời cơ. Không ra tay thì thôi, vừa ra tay phải bóp chặt cổ họng kẻ địch”
Phù Vọng là đứa trẻ được đàn sói nuôi lớn, một kích tất sát kẻ địch là bản năng của gã.
Trước khi xuất thủ, gã sẽ dần xuống sự nôn nóng trong lòng, không bị cảm xúc ảnh hưởng
Tên lính nói tiếp: “Tướng quân, đã như vậy thì chỉ bằng chúng ta cứ theo dõi sát sao nhất cử nhất động của Liễu Hi? Vừa có tin liền...”
Phù Vọng lắc đầu nói: “Không cần, gián điệp ẩn nấp càng sâu Liễu Hi