Một lát sau, anh nói: “Chủ công ngủ rồi sao?” Anh với Khương Bồng Cơ đã sống chung gần nửa đời nên anh biết rõ khi ngủ người này tệ đến mức nào
Đừng nói đến tiếng động hơi lớn một chút, ngay cả khi có người chỉ rón rén đi bên cạnh, cũng có thể khiến cô tỉnh giấc
Khương Bồng Cơ nhắm mắt lẩm bẩm
“Ta đã ngủ rồi đấy, huynh nhẫn tâm phá giấc mộng đẹp của ta sao?” “Vâng vâng vâng, chủ công ngủ rồi.” Vệ Từ cười khổ nói: “Mặt đất rất lạnh, thứ cho thần mạo phạm được ôm ngài lên giường.” Sàn nhà trong phòng được lát bằng gỗ đặc, không chỉ cứng chắc mà còn lạnh thấu xương, nằm lên không thoải mái
Khương Bồng Cơ vừa nghe thấy lời này thì hai tại3bắt đầu vểnh lên
Cô nhiệt tình giang hai tay: “Tới đây nào! Nếu Tử Hiểu không bể được ta thì để ta bể huynh cũng được.” Vệ Tử nói: “Nếu chủ công đã ngủ thì đừng nói mớ nữa.” Khương Bồng Cơ bĩu bĩu môi, cô nghi ngờ không biết Về Từ có bế nổi mình không
Đừng thấy cô nhỏ bé mảnh khảnh, thực ra vóc dáng của cô rất cao, bắp thịt rắn chắc
Cân nặng thực tế còn nặng hơn những người đàn ông trưởng thành bình thường khác
Vệ Từ có bế được cô lên hay không, đối với việc này Khương Bồng Cơ cũng không ôm hy vọng quá lớn
Sự thật chứng minh, cô quả thực đã xem thường đối phương rồi
Vệ Từ nghe thấy Khương Bồng Cơ khẽ bật cười, người thông minh như anh1tất nhiên biết đối phương đang cười chuyện gì, hai gò má không kìm được bất giác đỏ ửng
Đừng thấy anh bế được Khương Bồng Cơ lên là khỏe, thực tế anh phải gắng sức lắm mới bế được cô lên, cho nên hơi thở cũng hơi gấp gáp.
Từ chỗ đó đến giường, hai nơi cách nhau có vài bước chân, vậy mà Vệ Từ một đến nỗi trán toát đầy mồ hôi.
“Lực cánh tay của Tử Hiếu vẫn phải luyện tập thêm nữa.” Khương Bồng Cơ lăn xuống giường, dùng ngón chân kẹp lấy một góc của chiếc chăn mỏng, hất một cái rồi lại lộn một vòng ra bên ngoài, vừa vặn đắp chiếc chăn mỏng kín nửa người: “Nếu không, sau này thể lực sẽ dễ dàng sa sút.” Trong bóng tối, đôi mắt của3Vệ Từ mang theo vẻ bất đắc dĩ.
Anh không phải lính mới, dĩ nhiên sẽ nghe hiểu hàm ý trong lời nói của đối phương.
Biết rõ tính cách của Khương Bồng Cơ, Vệ Từ cũng không dám đáp lung tung, tránh cho đối phương lại được đà lấn tới.
Khương Bồng Cơ ngăn Vệ Từ đang định lấy thêm chiếc chăn nữa, cười hì hì chọc ghẹo anh
“Đắp một cái thôi! Tử Hiểu vào mùa hè đúng là khiến người ta yêu quý đấy.” Vệ Từ đáp lại: “Nói vậy đến mùa đông, chủ công sẽ chán ghét Từ đúng không?” “Không.” Khương Bồng Cơ nói: “Mùa đông chủ công sẽ làm cho Tử Hiếu thích.” Vệ Từ sững sờ một lúc, sau mới hiểu được ý của cô, nhất thời ngại ngùng không nói thành lời
Trong lòng nổi3giận, giọng nói cũng mang thêm vài phần khó chịu: “Ai thích chứ?” Bệ hạ kiếp trước lạnh lùng đứng đắn là thế, tại sao kiếp này cô lại miệng lưỡi trơn tru như vậy? Anh cẩn thận nằm xuống bên mép giường, cổ cứng ngắc khi bị Khương Bồng Cơ mạnh mẽ kéo ôm vào trong lòng
Vệ Từ bất lực chấp nhận số phận, anh cuối cùng cũng không thoát được kiếp làm gối ôm mùa hè.
Bệ hạ của kiếp trước dù gì cũng sẽ ý tứ, nhưng kiếp này cô càng ngày càng coi trời bằng vung rồi
“Ta thích.” Khương Bồng Cơ nói
Vệ Từ đành bất lực nằm im
Bỏ đi bỏ đi
Một năm có thể bị quấy rầy mấy lần chứ? Hôm nay cứ thuận theo ý cô là được
Nếu Vệ Từ đoán không lầm thì9Khương Bồng Cơ lén lút chạy tới đây, cũng chỉ ở lại được hai ba ngày
Ngày hôm sau, cô đã chạy mất dạng
Có lẽ là dẫn Thiệu Quang hoặc là dẫn Trương Bình, cẩn thận kiểm tra tiến độ xây dựng ở khắp nơi dưới ánh mặt trời nóng bức
Ngoại trừ buổi tối ra, những thời điểm khác hoàn toàn không thấy cô.
Cứ như vậy ba ngày trôi qua, Khương Bồng Cơ phải lên đường tới Hoàn Châu.
“Người đời thường nói ngày nhớ thì đêm mơ
Tử Hiếu phải nhớ ta thật nhiều
Đây là lệnh.”
Khương Bồng Cơ nhỏ giọng thì thầm vào tai anh.
Không biết là do mặt trời bên ngoài quá nóng hay là quá căng thẳng, Vệ Từ cảm giác cả người mình đang đổ mồ hôi nóng
“Vệ Từ còn phải san sẻ âu lo với chủ công, không có thời gian để nhở nhiều.”
Khương Bồng Cơ tức giận nhưng ngại vì có người ngoài ở đây, căn bản không thể làm gì thêm được
“Huynh chờ đấy! Đến lúc đó đừng có khóc.” Vệ Từ có chỗ dựa nên chẳng sợ gì,