Nghe nói năm đó quận Thượng Ngu cũng là một nơi rất tốt, hoạt động giao thương buôn bán tấp nập, bây giờ vật còn người mất.”
Phụ tá của Nhị vương tử cưỡi ngựa đi chậm lại một chút, vừa nhìn hoàn cảnh xung quanh vừa cảm thán.
“Ha ha ha, chẳng qua chỉ là một thành ở ngoài biên thùy Trung Nguyên, có phồn vinh thì cũng phồn vinh được đến mức nào?” Nhị vương tử cười xem thường, gã dẫn theo hai mươi nghìn tư binh đóng ở ngoài thành, còn bản thân thì dẫn hơn nghìn tinh binh vào thành
Hai mươi nghìn quân tinh nhuệ này gã phải dùng hết tiền bạc mới đào tạo ra được, bình thường nâng niu như báu vật.
Vì để một mình chiếm hết lợi lộc, gã phải cắn răng dằn lòng lấy hết toàn3bộ gia sản ra
Gã chủ động xin với đại vương Bắc Cương cho đi giết giặc, tiếp nhận ba thành Thượng Ngu, tướng thủ thành trước đây bị đuổi đi nơi khác
Nhị vương tử hùng hổ ngồi xuống, quan huyện Nam Sơn nơm nớp lo sợ đứng trước mặt gã đợi lệnh.
“Ông nói xem trong thành có bao nhiêu binh sĩ?” Quan huyện lắp bắp nói: “Trong thành có sáu nghìn bảy trăm binh sĩ thủ thành”
Nhị vương tử quay đầu cười chế nhạo với phụ tá: “Huyện Nam Sơn có mỗi ba nghìn bảy trăm binh sĩ, chút ít này có thể làm gì? Liễu Hi Sùng Châu đúng là quá hèn nhát..
Cô nghe nói, đám nho sinh dốt nát của Đông Khánh suốt ngày nói phải cướp lại lãnh thổ của bọn chúng
Phòng thủ ở Nam Sơn yếu như vậy,1Liễu Hi vậy mà lại không phải binh đánh? Xem ra đám người Đông Khánh kia nói thu hồi lại lãnh thổ của bọn chúng chẳng qua chỉ là nói mồm vậy thôi.”
Phụ tá cười lấy lòng Nhị vương tử, nói đầy những lời hay khiến Nhị vương tử cực kỳ khoái trá
Nhị vương tử tự tin, tràn đầy ý chí chiến đấu chỉ điểm giang sơn, đĩnh đạc nói: “Mặc dù Liễu Hi có hơi hèn nhát nhưng mà người ta cũng là phụ nữ, lòng can đảm không bằng đàn ông cũng là chuyện bình thường
Mặc dù huyện Nam Sơn chỉ có sáu nghìn bảy trăm binh sĩ thủ thành nhưng ai cũng là tinh nhuệ của Bắc Cương, trên chiến trường có thể lấy một địch mười
Liễu Hi được bên ngoài đồn đại lợi hại như thế nào, suy6cho cùng vẫn chỉ là nữ nhi nhát gan, khó có thể làm nên nghiệp lớn.”
Nụ cười trên mặt phụ tá vô cùng gượng gạo, nhưng ngoài mặt vẫn hùa theo Nhị vương tử, khen gã khiến gã cảm thấy vui vẻ
So với sự tự đại mù quáng của Nhị vương tử thì phụ tá vẫn có phần tỉnh táo hơn
Những cái khác không nói, hắn ta có thể hiểu được vì sao Khương Bồng Cơ không mang binh đi đánh ba thành Thượng Ngu.
Một là chiến tranh không phải nói đánh là đánh.
Cho dù dân chúng Đồng Khánh có oán hận thế nào thì ba thành Thượng Ngu đã bị Đông Khánh cắt cho Bắc Cương, đây là lãnh thổ của Bắc Cương
Nếu như đột nhiên mang binh đến đánh thì có nghĩa là hoàn toàn trở mặt, chính thức tuyên4chiến với Bắc Cương
Hai là tiêu hao quá lớn, thời gian chuẩn bị cũng rất dài
Nếu như không chuẩn bị gì đã khai chiến thì khác gì tự tìm đường chết?
Ba là ba thành Thượng Ngu đã bị Bắc Cương bóc lột đến mức này, thu lại sớm hai năm hay muộn hai năm cũng chẳng khác nhau quá lớn.
Những lời này hắn ta không dám nói với Nhị vương tử, tránh làm mất nhã hứng của đối phương.
“Nhị điện hạ nói rất đúng.” Nhị vương tử cười lớn nói với phụ tá: “Chỉ có ngươi là hiểu lòng cô vương nhất.” Nhân ngày vui, Nhị vương tử tổ chức yến tiệc hai hôm để kết giao với quý tộc tại đây
Đừng thấy đám quý tộc Bắc Cương này ở ba thành Thượng Ngu nhìn giống như bị lưu đày, thực ra3bọn họ đều là đám đầu sở kinh doanh nhiều năm
Ba thành Thượng Ngu được coi là nơi hòa hoãn xung đột ở biên giới giữa Bắc Cương và Đồng Khánh
Đồng thời cũng là khu vực buôn lậu tràn lan mà không ai quản lý
Những đồ này đa số đều là tài nguyên chiến tranh, lợi nhuận cực lớn, cho dù là Nhị vương tử khi nhìn cũng cảm thấy thèm thuồng.
Nhưng mà thời gian vui vẻ chưa trôi qua được bao lâu thì một tin cấp báo đã truyền đến tai gã.
“Báo cáo.”
Bên ngoài truyền đến giọng nói gấp gáp của bĩnh sĩ truyền tin
Nhị vương tử đang cầm bình rượu đối ẩm với người ta, gã nghe thấy tiếng hô thì mày cau chặt lại vẻ không vui
“Xảy ra chuyện gì, dám làm phiền đến nhã hứng của ta?” Binh sĩ truyền tin thở gấp gáp, lúc nói chuyện còn mang theo sự thấp thỏm không yên cùng với sự lo