Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 958


trước sau






Đại vương nhà mình rốt cuộc là người như thế nào, chẳng lẽ trong lòng Ngột Lực Bạt còn không rõ sao?

Bản lĩnh đổi trắng thay đen lợi hại lắm, không cần liêm sỉ luôn à?

Khương Bồng Cơ không nói lời nào, Ngột Lực Bạt lại tiếp tục nói: “Chủ ta nghe nói Nhị vương tử tự ý xuất binh, mạo phạm biên giới Sùng Châu nên ngày đêm lo lắng, đêm đến cũng không thể chợp mắt

Nếu như khai chiến, chiến tranh xảy ra, không chỉ có nhân dân Bắc Cương gặp nạn mà nhân dân Sùng Châu cũng phải rời xa quê hương, sống lang thang nay đây mai đó

Nghĩ tới cảnh này, chủ ta thương cho những khổ cực của nhân dân hai nước phải gánh chịu nên đặc biệt phái sứ giả đi sứ, hy vọng có thể giải thích rõ mọi hiểu lầm, quay lại làm3bạn như lúc trước.”

Ngột Lực Bạt nói chuyện vô cùng hiên ngang lẫm liệt, khiến khán giả đang xem livestream tức đến muốn bùng nổ ngay tại chỗ.

[Hù Chính Là Ngươi]: Thứ khác không nói nhưng trình độ mặt dày của Ngột Lực Bạt thì ngang với Streamer nhà chúng ta rồi đấy

[Cục Cưng Béo Mẫm]: Xì, Streamer nhà ta mặt dày không biết xấu hổ thì gọi là mưu mẹo nhanh trí, còn Ngột Lực Bạt không biết xấu hổ thì chính là gã ta không biết xấu hổ thật

[Cát Vàng Chấm Dứt Với Cố Nhân]: Điển hình cho việc mở mắt nói mò, lão già này không thấy cắn rứt lương tâm sao? Người dân ở ba thành Thượng Ngu mấy năm nay phải sống cuộc sống như thế nào, chẳng lẽ trong lòng gã ta không hay biết? Trước kia Streamer đã từng nói, ba thành Thượng Ngu1nằm ở vùng biên giới giữa hai nước, kinh doanh buôn bán rất tốt, có thể coi như là một trong những thành thị phát triển hiếm có ở Sùng Châu

Nhưng kể từ khi bị đám người khốn nạn ở Bắc Cương chiếm đoạt, giờ đã biến thành cái bộ dạng quỷ quái gì thì gã ta không biết chắc?

Khương Bồng Cơ đặt ba thành Thượng Ngu làm cứ điểm quân sự, là bàn đạp để tấn công Bắc Cương, việc này không chỉ xuất phát từ vấn đề chiến lược quân sự mà ngoài ra còn một nguyên nhân quan trọng nữa đó chính là ba thành thiệt hại quá nghiêm trọng

Nếu muốn gây dựng lại không biết sẽ phải đầu tư bao nhiều sức lực, nhân lực và của cải nữa.

Ba thành này cơ bản chính là ba tòa thành tồi tàn chuyên chứa chấp trộm cướp và tội6phạm của Bắc Cương.

Ban đầu là một thành thị kinh doanh rất phát triển, giờ biến thành bộ dạng quỷ quái này, chẳng lẽ đây không phải là lỗi của Bắc Cương gây ra?

[Cổ Mộng Mộng]: Đúng đó

Ngột Lực Bạt thật sự rất đáng ghét, lấy một hình ảnh để so sánh thì nó giống như việc đám ma quỷ tàn sát người dân nước Hoa chúng ta trong thời kỳ chiến tranh lại được nhận giải Nobel hòa bình thế giới vậy

Ai cũng có tư cách nói như vậy, duy chỉ có tên Ngột Lực Bạt người Bắc Cương này thì không! [Kiều Dung]: Ai bảo Ngột Lực Bạt là sứ giả Bắc Cương phái tới? Gã ta dĩ nhiên sẽ tự dát vàng lên mặt mình, chẳng lẽ muốn gã ta nói ra sự thật, thừa nhận đại vương Bắc Cương là một tên đồ tể khát máu hiếu4chiến sao? Khương Bồng Cơ lười biếng nâng mí mắt lên, giễu cợt nói: “Quay lại làm bạn sao?”

“Đúng vậy, vẫn mong Liễu Châu mục nể mặt nhân dân hai nước, tránh động binh đao.” Ngột Lực Bạt muốn “dùng tình cảm để cảm hóa cô”

Ngột Lực Bạt học về văn hóa nhà Hán ở Trung Nguyên, nên gã ta rất thích đạo lý “Tiên lễ hậu binh”

Nếu có thể dùng quân bài tình cảm để khiến Khương Bồng Cơ đồng ý đàm phán hòa bình, vậy là tốt nhất


Nếu như đối phương rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, khăng khăng không đồng ý, thì Ngột Lực Bạt cũng có biện pháp khác để đối phó.

Khương Bồng Cơ bật cười khanh khách nói: “Nếu như bản chủ không đồng ý thì sao? Mặc Ngột Lực Bạt tướng quân ba hoa đất trời, nhưng ba thành Thượng Ngu đã3rơi vào tay Bắc Cương gần hai mươi năm nay, người dân nhà Hán thương vong nhiều vô kể

Đây chính là hòa bình mà đại vương Bắc Cương mong đợi sao? E rằng chuyện này khó mà thuyết phục lòng người.”

Ngột Lực Bạt mặt không đổi sắc, ánh mắt ngày càng ác liệt

Gã ta nói: “Tuy ta sống ở Bắc Cương, nhưng ta cũng biết Liễu Châu mục đã từng liên minh với hai mươi hai chư hầu khác ở Hoàng Thủy

Từ đó về sau, chư hầu ở Đông Khánh cắt cứ, chỉ quan tâm đến lợi ích của nhà mình

Liễu Châu mục cũng biết càng trên cao càng lạnh*? Hiện giờ địa vị của ngài vô cùng cao quý, không biết bao nhiêu cặp mắt đang âm thầm nhằm vào ngài

Trong cục diện hồ sói đang lăm le bốn phía như vậy, một khi ngài hành động theo cảm tính, động đến vũ khí liền sẽ khơi mào chiến tranh giữa hai bên

Cho dù Liễu Châu mục thắng hay thua thì nguyên khí cũng sẽ bị tổn thương nặng nề

Trai cò choảng nhau, ngư ông đắc lợi.”

* Càng trên cao càng cô độc.

Nếu “Lễ” không thành, vậy chỉ có thể dùng đến “Binh “

Ngột Lực Bạt phân tích rõ ràng điểm lợi điểm hại, cố gắng thuyết phục Khương Bồng Cơ.

Những lời này của gã ta không phải là ba hoa bịa chuyện

Khương Bồng Cơ là chư hầu có thể lực mạnh nhất biên giới Đồng Khánh, nếu như cô khai chiến với Bắc Cương, cho dù thắng hay thua, nguyên khí chắc chắn vẫn sẽ bị tổn thương nặng nề.

Đến lúc đó, không biết có bao nhiêu thể lực sẽ bắt nạt cô.

Nếu như kẻ địch nhân lúc cô đang giằng co với Bắc Cương, trực tiếp xuất binh đánh lén cả hai phe, định một mẻ tóm gọn thì phải làm sao? [Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Ngột Lực Bạt nói cũng có lý, nhưng có phải gã ta đã quên mất điều gì không?

Khương Bồng Cơ bật cười nói: “Ngột Lực Bạt tướng quân đã từng nghe qua một câu nói của nhà Hán chưa?”

“Câu gì?” “Không phải người tộc ta ắt có suy nghĩ khác!”

Sắc mặt Ngột Lực Bạt xanh mét.

Khương Bồng Cơ cười giễu cợt nói: “Nếu bản phủ khai chiến với Bắc Cương, cho dù thắng hay bại thì chắc chắn vẫn sẽ được sử sách lưu danh

Chư hầu trong thiên hạ chỉ cần còn có chút lương tâm, không muốn mang tiếng xấu vạn năm thì ai dám thừa dịp cháy nhà hôi của? Đây đâu phải là những điều đám man di có thể hiểu được?”

Ngay trước mặt Ngột Lực Bạt chế giễu đối phương là đám man di, sự sỉ nhục này giống như đấm một cú thật mạnh vào mặt đối phương

Như vậy thì ai còn nhịn được nữa!

“Liễu Hi...”

Ngột Lực Bạt vỗ bàn đứng dậy, cả khuôn mặt tái xanh đến mức không nhìn nổi

Gã ta đã nhìn ra quyết tâm khai chiến của Khương Bồng Cơ, hôm nay chỉ là để trêu chọc gã ta mà thôi

Ngột Lực Bạt là người có tiếng tăm đã lâu, sao có thể chịu nổi sự sỉ nhục này? Hộ vệ nghe thấy động tĩnh lập tức tràn vào, một đội đứng chắn trước mặt Khương Bồng Cơ, ngăn cách cô với Ngột Lực Bạt, một đội vây quanh Ngột Lực Bạt.

Khương Bồng Cơ nói: “Nghe thấy rồi, không cần phải gào lên như vậy

Quên chưa nói, nơi này của bạn phủ không có thói quen “Hai quân giao chiến, không chém sứ giả

Ngột Lực Bạt tướng quân vẫn nên biết điều chút đi, tránh chọc giận đến bản phủ, nếu không đến lúc đó ta sẽ khiến ngươi có đi mà không có về!” Bỏ lại lời này, Khương Bồng Cơ liền nở nụ cười lạnh lùng rời đi

Tâm trạng của Ngột Lực Bạt thay đổi liên tục, khiến cả người gã ta già đi trông thấy

Khương Bồng Cơ tất nhiên sẽ không giết Ngột Lực Bạt, mà trực tiếp đóng gói gã ta và người của gã ta dẫn tới ném ra ngoài.

“Trận đánh vào đầu mùa xuân, sợ rằng khó tránh được.” “Sao vậy, trên đời này vẫn có thứ khiến Phong lãng tử sợ hãi sao?”

Phong Chân cười nói: “Thiên thời địa lợi nhân hòa đều hội tụ đủ, tất nhiên sẽ không sợ! Ngược lại, nếu bỏ qua cơ hội này, sợ sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.”

Trung Nguyên chia năm xẻ bảy, uy hiếp của ngoại tộc với nhà Hán càng ngày càng lớn

Nếu không tận dụng cơ hội này đánh cho bọn họ thần phục, đợi đến khi bọn họ ngóc đầu vực dậy, đó mới là địa ngục trần gian

Kỳ Quan Nhượng phe phẩy chiếc quạt lông, cười nói: “Ta cũng đang có ý đó.” Ngột Lực Bạt bị Khương Bồng Cơ đánh đuổi về nước, hoàng đình Bắc Cương vô cùng tức giận

Đại vương Bắc Cương giận đến mức suýt nữa trúng gió: “Liễu Hi đã không biết điều, vậy phải cho cô ta biết thế nào là lễ độ!” Tôn Văn tính toán lượng hàn thực tán đại vương uống và tần suất nổi giận gần đây của đại vương, cảm giác mình còn có thể góp thêm chút sức nữa

Chơi chết Bắc Cương là ông có thể chăm sóc thật tốt cho cháu trai nhà mình rồi.

| Chương 959:

YÊN LẶNG TRƯỚC BÃO TỐ (1)


Tứ vương tử dưới sự giúp đỡ của Tôn Văn đã thành công hãm hại Nhị vương tử, phể bỏ Đại vương tử và mục tiêu tiếp theo sẽ là Lục vương tử.

Tứ vương tử nhíu mày: “Mẫu thân của lão lục thân phận cao quý, nhà ngoại mạnh mẽ, tại sao lại chọn đối phó với gã trước?” Tôn Văn cười đáp: “Nói câu này có hơi bất kính, đại vương gần đây tuổi cao sức yếu, nhiều lần nổi trận lôi đình khiến cho cơ thể không còn được như trước

Ngộ nhỡ có chuyện bất trắc, Lục vương tử nhờ sự giúp đỡ của thể lực nhà ngoại để lên ngôi

Nếu vậy, mưu tính của chúng ta không phải là công dã tràng sao?”

Ngoài Lục vương tử, thể lực của các vương tử còn lại gần như không đồng đều, Tứ vương tử vì vậy mới có cơ hội ra tay

Tứ vương tử nghe Tôn Văn nói về đại vương Bắc Cương như vậy thì trong lòng hơi khó chịu

Nhưng trong thâm tâm hắn, tham vọng và khao khát quyền lực đã lấn áp tình cha con khiến hắn thành công loại bỏ sự khó chịu này

Tứ vương tử chắp tay hành lễ, thành khẩn

xin chỉ bảo: “Mong tiên sinh dạy cô.”

Tôn Văn cười nói: “Tứ điện hạ mau ghé tai qua đây.”

Hai người thì thầm to nhỏ, ánh mắt Tứ vương tử bừng sáng.

Vài ngày sau, Tôn Văn lại một lần nữa thi triển liên hoàn kể, không chỉ hãm hại được Lục vương tử mà còn thuận lợi khiến đại vương Bắc Cương tức đến mức lâm trọng bệnh.

“Phụ vương, nhi thần thật sự không làm, người phải tin nhi thần.” Lục vương tử khóc lóc như một kẻ mít ướt, hắn ta đã nhiều lần phòng bị nhưng vẫn rơi vào thủ đoạn thâm độc của huynh đệ trong nhà

“Phụ vương, chắc chắn là có kẻ hãm hại nhi thần, nhi thần là do người một tay nuôi nấng, sao lại có thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy?”

Lục vương tử quỳ xuống khóc lóc kể lể, cuối cùng chỉ nhận được một chữ vô cùng phẫn nộ.

Cút!

Đại vương Bắc Cương không những không nguôi cơn giận, mà còn tức đến mức muốn giết chết thằng con này

Không có ông ta, thằng con này lại nhân lúc ông ta bệnh nằm trên giường, ôm ấp mỹ cơ yêu dấu của ông ta mà nói chuyện yêu đương! Nghe thấy đôi nam nữ chó má này nói chuyện, ông ta giận đến mức muốn thắng thiên.

Kiểu hôn nhân phổ biến ở Bắc Cương chính là người phụ nữ sau khi chồng mất đi sẽ gả cho huynh đệ, chú, bác, cháu của chồng hoặc con trai của chồng với người phụ nữ khác

Nếu như Đại vương Bắc Cường chết, con trai ông ta sẽ có quyền thừa kế vợ của ông ta.

Nhưng ông ta hiện nay còn chưa chết, con trai đã cùng ái phi làm những chuyện lén lút, quên luôn ông ta đang lâm bệnh nằm trên giường hay sao? Đại vương Bắc Cương tức đến mức bệnh tình càng trầm trọng, xuất hiện triệu chứng liệt nửa người tạm thời.

Lục vương tử bị bắt khóc sướt mướt, nhưng vẫn không có cách nào ngăn được sát tâm của đại vương Bắc Cương.

Để sống sót, Lục vương tử chỉ có thể nhờ sự giúp đỡ của nhà ngoại mà trốn thoát khỏi hoàng đình, chạy về thái ấp của mình, chiêu mộ binh sĩ.

Sau một thời gian, thuộc hạ của Lục vương tử đã xin lấy cái chết để chứng minh, Lục vương tử chính là bị người ta hãm hại

Qua một hồi điều tra hỗn loạn, Thất vương tử và Bát vương tử là kẻ chủ mưu! Đại vương Bắc Cương đã thở không nổi nữa rồi, ông ta chỉ cảm thấy lạnh buốt

Thất vương tử và Bát vương tử hiển tặng Giá Ưng nguyền rủa ông ta, ông ta đã rộng lượng bỏ qua cho bọn chúng.

Thật không thể ngờ rằng, hai người con này lại bạc tình bạc nghĩa và nhẫn tâm hơn ông ta tưởng tượng, đã vậy còn âm thầm lên kế hoạch hãm hại những huynh đệ khác của mình.

Chúng tưởng rằng tiêu diệt được hết những huynh đệ khác, vương vị sẽ rơi xuống đầu chúng sao? Thất vương tử và các thương nhân Bắc Cương có mối quan hệ thân thiết, có tiền có quyền

Bát vương tử lại “mạnh vì gạo, bạo vì tiền”, nhanh mồm nhanh miệng

Hắn ta chơi với rất nhiều con cháu nhà quý tộc..

Cẩn thận suy nghĩ một chút, xác thực gần đây mọi người đều truyền tai nhau Bát vương tử rất có bản lĩnh

Quả thực quá đáng sợ

Thất vương tử và Bát vương tử đêm hôm đó nhận được tin tức thì lại bước vào vết xe đổ của Lục vương tử

Nhân lúc đại vương Bắc Cương chưa bắt họ liền chạy trốn trước rồi.

Bọn họ chạy trốn, đại vương Bắc Cương lại càng chắc chắn phán đoán của mình.

Dễ như trở bàn tay, Bắc Cương chỉ còn lại bốn vị vương tử

Còn năm người kia, Nhị vương tử đang nằm trong tay chủ công, Đại vương tử đã bị phế bỏ

Lục vương tử, Thất vương tử và Bát vương tử đã chạy đến bộ lạc thuộc đất phong của mình

Chuyện chia tách Bắc Cương đã hoàn thành hơn nữa, bây giờ chỉ còn việc kết thúc thôi

“Ai, lại là một đêm giao thừa tới, không biết Lan Nhi sống có tốt không?” Thân già ở nơi xa, Tôn Văn rất nhớ đứa cháu, không biết nó có nhớ ông không?

Trước cửa ải cuối năm, Sùng Châu đã chào đón một vị khách đặc biệt - Hàn Úc!

“Văn Bân?”

Vệ Từ nhìn thấy Hàn Úc, suýt nữa không phản ứng kịp

“Tử Hiểu!”


Hàn Úc cười, đi lên phía trước hành lễ với Vệ Từ.

Người này đã không còn là thiếu niên non nớt nữa, bỗng chốc đã trở thành một thanh niên tuấn tú hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi rồi, mũ cao đai rộng, phong thái vô song.

Vệ Từ và Hàn Úc đều là đồ đệ của Uyên Kính, quan hệ của hai người trước giờ vốn rất tốt.

Bạn cũ lâu ngày gặp lại, hai người không hết chuyện để nói

Vệ Từ cao hứng rót vài ly rượu nhạt.

“Thật sự không thể ngờ rằng..

Liễu Lan Đình lại là một cô gái..

Hôm đó nhận được tin này, ta còn tưởng rằng mình nghe nhầm.” Trong ký ức của Hàn Úc, Khương Bồng Cơ vẫn là một thiếu niên đang đuổi đàn ngựa bên bờ sông Hoàn Thủy

Ai ngờ, thiếu niên xấu tính rửa chân ở thượng lưu năm nào giờ đã trở thành nữ chư hầu hùng cứ một phương! Thế sự trêu người! Hàn Úc vừa uống rượu vừa lải nhải, hoàn toàn không còn vẻ lạnh lùng thường ngày, ngược lại có chút lắm lời.

Vệ Từ cười khổ.

Không chỉ Hàn Úc khiếp sợ, học sinh ở thư viện Lang Gia nào có ai mà không bị dọa sợ? Hai người nói đủ thứ chuyện, chủ đề lại dây dưa đến tình hình chung của thiên hạ.

“Xem ra với tình hình hiện giờ, Liễu Lan Đình đã cương quyết đấu một trận với Bắc Cương rồi.” Vệ Từ đáp: “Ý chủ công đã quyết, cuộc chiến này là không thể tránh khỏi

Bắc Cương rốt cuộc vẫn là họa lớn, không thể không diệt trừ.” “Tính khí của cô ấy không khác gì lúc trước

Nếu như đánh nhau với Bắc Cương, sẽ không thể quan tâm đến những nơi khác nữa.”

Vệ Từ nhíu mày, hỏi: “Văn Bân dường như có ý khác?”

Hàn Úc đáp: “Mạnh thị ở Thường Châu có thù oán sâu đậm với Liễu Lan Đình, làm sao bỏ qua cơ hội tốt thế này?”

Nếu là các chư hầu khác, khả năng thừa nước đục thả câu là không lớn, nhưng với Mạnh thị Thương Châu thì chưa chắc

Sắc mặt Vệ Từ trầm xuống, Hàn Úc lại nói ra một tin nữa.

“Mạnh thị Thương Châu muốn cùng Hoàng Tung Hạo Châu kết thành liên minh, Mạnh Trạm còn đề nghị tặng con gái nuôi cho Hoàng Tung làm thiếp.”

Lông mày Vệ Từ nhíu chặt

Ở kiếp trước, Hoàng Tung và Mạnh thị cũng đã từng kết thành liên minh chống lại các chư hầu khác

Hoàng Tung cưới con gái của Mạnh Trạm làm vợ, nhìn giống như là bố vợ con rể thân thiết nhưng thực tế lại có mưu mô khác

Sau một hồi tranh tài và tính kế, cuối cùng Hoàng Tung vẫn thôn tính cơ nghiệp của Mạnh thị

Có điều, kiếp này anh chưa từng nghe nói Mạnh Trạm có con gái ruột, ngược lại xuất hiện một cô con gái nuôi

Điều này là bình thường

Suy cho cùng, vợ chính thức ở kiếp trước của Mạnh Trạm cũng không phải là Cổ Trăn.

“Mặc dù là con gái nuôi nhưng lại tặng cho người ngoài làm thiếp..

còn thực sự cam lòng

Văn Bân lo rằng Hoàng Tung và Mạnh thị liên thủ sẽ tạo thành bất lợi đối với chủ công của ta sao?”

Hàn Úc đáp: “Chưa hẳn là không có khả năng.” Chỉ cần thỏa mãn lợi ích riêng thì chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Nếu kết thành liên minh với Mạnh thị thì càng giúp Hoàng Tung tiến xa hơn, một giao dịch hiệu quả như vậy, ai lại không muốn làm? Vệ Từ nhìn thẳng vào Hàn Úc, hỏi: “Văn Bân, lần này cậu đến là để thúc đẩy Hứa Bùi và chủ công ta kết thành liên minh?”

Anh hỏi thẳng thắn như vậy nên Hàn Úc cũng không vòng vo thêm nữa

“Điều này là đương nhiên

Nếu như hai nhà liên thủ, cho dù Hoàng Tung và Mạnh thị có thông đồng với nhau cũng không sợ.” Sau khi Hàn Úc đến Sùng Châu, anh ta không đi gặp Khương Bồng Cơ trước, ngược lại “vô tình” gặp Vệ Từ, chính là để thăm dò ý tứ.

Bây giờ xem ra, khả năng kết thành liên minh rất cao.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện