Sau khi rời khỏi nơi đó bọn cô quyết định đi tới nơi giấu xe tăng.
Lần này khu ấy cũng chỉ có vài con zombie đi lạc.
Phong Thần vẫn là người sẽ lái xe tăng.
Sau khi dọn dẹp xong đám zombie cô liền để cho Hoắc Kình mở khóa bản thân lên xe nghỉ ngơi.
\-"Tiếp theo chúng ta sẽ tới căn cứ quân sự S.
Bên đó đang chiêu mộ người sống!"
Chờ mọi người lên xe xong cô lên tiếng.
\-"Bản đồ em đã ghi rõ đường đi, mọi người cứ theo đó là được! Khi nào tới gọi em!"
Cô nằm xuống quyết tâm phải ngủ một giấc mặc trời có xoay chuyển.
Cô mới nâng cấp cả người chính là mệt mỏi.
Bụng đói meo nhưng vì chưa thể ngủ để bù năng lượng nên cũng chẳng có hứng thú ăn.
Phong Thần yên lặng ngồi trong buồng lái cảm nhận bản thân có chút khác lạ.
Hình như hắn có chút ngây ngấy sốt, bất quá hắn không thể ngủ bây giờ.
Cố mở mắt hắn không thể để bản thân lơ là.
Nơi này nguy hiểm, chỉ lơ là một chút e rằng sẽ không thể giữ nổi mạng sống.
Có rất nhiều zombie lao vào xe của nhóm bọn họ.
Cũng may xe rất chắc chắn nên không sao.
Hoắc Kình nhìn cô ngủ ngon cố ngăn ý tưởng muốn hỏi cô về số lương thực và đồ súng đạn kia...
Qua bốn tiếng sau cô tỉnh lại quay qua nhìn Hoắc Kình.
\-"Sắp tới nơi chưa?"
\-"Chưa đâu! Thành phố S khá xa nơi của chúng ta.
Ít ra cũng mất một ngày đường."
Cô gật đầu cố gắng tỉnh táo lại.
Đám zombie bám thật giai, có rất nhiều zombie quanh đường đã chạy theo xe của cô.
Mới hơn một tuần mà bọn chúng đã có thể chạy.
Cô có chút khâm phục.
Có một số con thậm chí còn chẳng có nội tạng, một số con đã không còn mắt.
Nhưng nói chung hình như bọn chúng đã ngưng thối rữa, bất quá những mùi thối của bọn chúng vẫn luôn lan tỏa.
Thật khó để hít thở không khí trong lành.
Cô nhếch môi cười.
\-"Đồ trong khu kia em đã làm gì?"
Hoắc Kình cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi.
Cô mỉm cười.
\-"Đồ đó em để lại, có nhiều người sống trong khu đó, trước khi đi em đã dùng máy phát để nói cho người dân tới nhận đồ!"
\-"Em biết nơi đó bây giờ nguy hiểm thế nào mà?"
\-"Em cũng nhắc họ rồi! Anh không cần lo!"
Cô mở mắt ra liền bịa chuyện.
Chỉ là...người không vì mình trời chu đất diệt.
Người dân đã lâu không có gì ăn nếu bây giờ cho họ ra ngoài kiếm đồ cũng chết, nhóm cô tới tận nơi đưa họ đồ ăn sẽ kéo nhiều zombie tới nơi họ sống họ cũng chết.
Hơn nữa đồ ăn cũng không thể cung cấp suốt cho họ, súng, đạn, dao không phải ai cũng biết dùng.
Đưa cho họ cũng vô dụng.
Đồ ăn ở thành phố này chỉ e không còn nhiều ra ngoài đường còn có nhiều zombie như vậy....họ không có ô tô mà có cũng như nộp mạng.
Thay vì để họ liều rồi biến thành zombie thì cho họ chết với hình hài con người sẽ tốt hơn.
Những người có thể sống đều đã sống cả rồi.
Cuộc sống này vốn tàn nhẫn như vậy.
Cô nhìn qua nam chính.
Người có vận mệnh như anh ta sao có thể hiểu chứ.
Hoắc Kình yên lặng nhìn qua cửa sổ liền thấy đám zombie vô tri đi lại tâm của hắn lại trầm xuống.
Cô cầm bộ đàm lên gọi cho Phong Thần.
\-"Phong Thần! Kiếm chỗ nào ít zombie đổi người lái!"
\-"Được!"
Sau đó Phong Thần liền chú ý có một con hẻm, nơi đó không có nhiều zombie.
\-"Tôi thấy rồi!"
Nói xong Phong Thần liền đánh xe đi qua.
\-"Đi thôi!"
Cô mỉm cười nhìn qua Hoắc Kình.
\-"Lần này anh lái nhé!"
Hoắc Kình gật đầu.
Lúc trước Phong Thần cũng đã chỉ qua cho anh cách lái xe tăng.
Chỉ mong sẽ giống lý thuyết.
Sau khi tới nơi Phong Thần liền nhảy ra nhanh chóng dùng dao xử lý đám zombie.
Cô bước xuống xe liền cảm nhận được có gì đó kỳ lạ...
Cô cố gắng tìm kiếm điểm kỳ lạ nhưng lại chẳng rõ...
\-"Mau lên! Nơi này nguy hiểm!"
Cô vừa nói xong liền cảm nhận được một loài vật đang rất nhanh tiến về phía mình, chỉ kịp ẩn Hoắc Kình đang đứng cạnh mình ra liền thấy bóng đen vút qua.
\-"Cẩn thận!"
Cô hét lên.
Cũng may Phong Thần né kịp chạy về phía cô.
\-"Đó là!"
Phong Thần lên tiếng.
\-"Chó zombie!"
Loài vật này cô không biết phải đối phó thế nào! Dựa vào đặc tính lúc nãy của nó...cô e đây là loài nâng cấp.
Không thể dùng một viên đạn để nói chuyện.
\-"Mau chóng! Tôi và Phong Thần sẽ đánh lạc hướng nó! Anh chạy tới xe tăng.
Chúng ta rời khỏi đây càng sớm càng tốt!"
Cô đẩy Hoắc Kình.
\-"Được!"
Hoắc Kình lặng lẽ lui xuống.
Cô cầm tay Phong Thần liền thấy cơ thể hắn có chút nóng.
Cô liền biết rằng...lần này xong rồi! Tên Phong Thần lại thức tỉnh dị năng lúc này.
\-"Anh lấy súng ra yểm trợ tôi!"
Cô vừa nói xong con chó ấy rất nhanh lao về phía cô.
Cô nhếch môi cười lấy cây gậy sắt nhanh chóng ẩn con chó ấy ra.
Cô lao lên cùng con chó ấy đọ độ nhanh nhạy, nó lao tới cô cô liền dùng gậy đánh nó văng ra.
Nhưng như không biết mệt, hàm răng nhọn hoắt của nó vẫn luôn hướng tới phía cô.
Một số con zombie đã bị thu hút tới.
\-"Nhanh lên!"
Phong Thần hét lên.
Hoắc Kình cố hết sức giảm thiểu tồn tại để chạy tới chỗ xe tăng.
Bất quá hắn lại bị con chó để ý tới rồi! Quả là nam chính.
Cô nhếch môi cười.
Con chó nhanh chóng bị cô ẩn ra quay đầu có ý chạy tới chỗ Hoắc Kình.
Tốc độ của nó rất nhanh chỉ để lại cái bóng.
Chỉ tiếc nó gặp nhầm người rồi! Dị năng của cô là thể năng hơn nữa đã lên cấp 2! Cô còn không nhanh bằng nó sao? Rất nhanh chóng cô liền chặn được con chó ấy.
\-"Nhanh lên!"
Cô hét lên.
Hoắc Kình cuối cùng cũng đã tới được xe tăng.
Còn phía cô dù cô đánh vào đầu con chó ấy bao nhiêu lần cũng không có tác dụng.
Nó nhanh lại giai như đỉa khiến cô không có thời gian để lấy lựu đạn nổ chết nó.
\-"Đi thôi!"
Hoắc Kình hét lên.
Cô nhìn qua Phong Thần đang diệt lũ Zombie sau mình liền hét lên.
\-"Phong Thần! Vào xe lấy giúp tôi quả lựu đạn để ở dưới xe!"
Phong Thần nghe vậy liền nhanh chóng đạp zombie ra chạy vào xe.
\-"Này!"
Cô nhanh chóng bắt được lựu đạn Phong Thần ném tới.
Bắt xong cô mới nhận ra...hắn vậy mà tháo chốt rồi?
Mắt cô mở to vội vã ném về phía