Cô trở lại Vô Đạo Kiếm, mới nghe thông tin như vậy khắp núi đã sẵn sàng nghi thức đón cô trở lại.
Thiệu Hỉ cũng về lại núi quét dọn sơn trang của cô.
Từ xa cô đã thấy một đám đệ tử bu như ruồi đứng trước cổng núi, lười biếng xuống cô quyết lướt qua luôn.
Đi tới chính điện cô liền thấy cửu vị trưởng lão uy nghiêm nhìn tới mình.
\-"Ta còn tưởng muội quên đường về!"
Cô khẽ cười tiến tới quàng vai sư huynh mình.
\-"Ầy gù! Trưởng lão huynh đừng như mẹ già mắng con vậy chứ! Muội sợ đó! Đúng rồi! Núi của muội sao còn trọc lóc vậy? Muội đi 10 năm không lẽ cây cỏ nhớ muội tới mức không mọc nổi hay sao?"
Đại trưởng lão ngoài mặt gét bỏ hất móng heo cô ra.
\-"Là do đám đệ tử noi gương muội! Một cây mọc, nhổ một cây! Hai cây mọc nhổ hai cây! Cứ ròng rã như vậy suốt 10 năm...còn cây nào mọc nổi?"
Bẻ gãy thanh kiếm gỗ trên tay cô tiếp tục.
\-"Vậy rừng cây phía nam? Ta thấy sao càng ngày càng ít cây đi vậy? Đốn củi cũng không tới mức vậy chứ?"
Lần này tới Tam trưởng lão lau mồ hôi.
\-"Cái này muội không biết! Khi muội đi thanh danh kiếm gỗ đánh tiên của muội vẫn còn đó! Một đám học trò kiếm thật không đeo ngày ngày mang kiếm gỗ chạy loạn.
Thậm chí còn đem kiếm thật ra cá cược...thua cược cũng không lên núi lấy kiếm khác mà chỉ dùng kiếm gỗ! Ngoài ra nhờ danh tiếng của muội đi xa một số người cũng tới đây tham quan, nhóm đệ tử liền bày bán kiếm gỗ đủ loại hoa văn.
Nguồn thu lợi nhuận khá lớn nên Lục muội cũng học muội dăm bữa nửa tháng hạ một cây làm một tá kiếm đem bán!"
Cô trực tiếp nghe tiếng vụn vỡ trong lòng.
\-"Vậy linh thạch từ việc hái thảo dược của núi ta đâu? Ta không ở núi ai cho phép bọn chúng tự tiện như vậy?"
\-"Ngũ trưởng lão!"
Đồ đệ trân chuyền của Đại trưởng lão lao vào.
Đại trưởng lão cũng rút về phía sau.
\-"Ngũ trưởng lão! Linh thạch từ việc bán thảo dược của người đã được chúng ta cất giữ tại sơn trang của người! Mong người thứ lỗi cho việc này của chúng đệ tử!"
Cô không nói nhiều liền tóm tên đệ tử kia.
\-"Mau! Đưa ta về xem linh thạch! Ai biết các ngươi có biết buôn bán hay không? Mọi người muội cáo lui trước đây!"
Nói rồi cô tóm tên đệ tử kia phi như điên bay về sơn trang của mình.
Khi cô về tới nơi đám đệ tử đều đã đứng trước nơi ở của cô.
\-"Các ngươi mau lui tản! Hôm nay ta không tiếp khách!"
\-"Ngũ trưởng lão mai người liền phi thăng rồi! Không biết người còn có thể về đây thăm chúng đệ tử hay không...cũng không biết bao lâu mới có thể gặp lại! Người đừng đuổi chúng ta đi mà!"
Cô nhìn qua một đám kẻ quen thuộc thở dài.
\-"Thôi được rồi!"
Vừa dứt lời cô liền nghe tiếng gọi quen thuộc.
\-"Sư phụ!"
Thiệu Hỉ một bên chạy tới đem cuốn sổ đặt vào tay cô.
\-"Đây là sổ sách linh dược họ hái được trong 10 năm người đi và linh thạch thu lại được!"
Cô vội vã mở ra lật lật thấy số liệu ổn thỏa mới gật đầu thở phào nhẹ nhõm.
\-"Thôi được rồi! Lần này ta không trách các ngươi nữa! Ai muốn ở lại thì ở, ai muốn đi thì đi! Hôm nay ta đi rất mệt cần nghỉ ngơi! Đừng có gọi tới ta!"
Cô ôm quyển sổ rời đi! Vừa vào tới phòng cô vội vã nhờ hệ thống tìm ra chỗ có linh thạch rất tự nhiên mà thu chúng vào túi càn khôn.
\-"Sư phụ! Người nghỉ chưa?"
Cô vừa thu xong liền nghe thấy Thiệu Hỉ bên ngoài gõ cửa.
\-"Ta chưa! Có chuyện gì?"
Thiệu Hỉ liền đẩy cửa bước vào, hắn rất nghiêm túc nhìn tới cô.
\-"Sư phụ, mai nếu người phi thăng đắc đạo thành tiên vậy người có cân nhắc cho đệ tử theo cùng? Đệ tử đã tới kỳ Kim đan, cũng có thể theo người làm tiên đồng trên thiên cung!"
\-"Ngươi...có tham vọng làm hơn cả tiên đồng! Ta biết cả! Trước kia ngươi giao tất cả tài sản cho ta và nói rõ ý định muốn theo ta, ta đã biết! Nhưng ngươi mới lên kỳ Kim đan ta không muốn ngươi lên đó! Tuy nơi đó linh khí dồi dào thích hợp cho việc tu luyện nhưng ngươi không nên! Ta biết ngươi hiểu vì sao ta ngăn cản chuyện này!"
\-"Sư phụ, con sẽ cố ngăn tâm ma của mình!"
Thiệu Hỉ vội vã lên tiếng.
\-"Khoan! Ngươi không cần nói với ta việc ngươi có đủ khả năng ngăn tâm ma của mình hay không! Ta không cần nghe! Bây giờ ta chỉ biết ngươi đừng có làm phiền ta! Lui ra đi!"
Cô quay lưng rời đi, bóng dáng tiêu sái ung dung.
Thiệu Hỉ siết chặt cánh tay.
Đi quá một đoạn như nhớ ra gì đó cô a một tiếng.
\-"Ngươi...tâm ma rất lớn! Ta mong khi ta quay lại nếu ngươi có thể chế ngự tâm ma tới mức như không có! Nếu lúc đó ngươi làm được...ta sẽ mang ngươi theo!"
Cô liếc qua Thiệu Hỉ kinh ngạc rồi thấy ánh mắt mừng như điên của hắn khẽ nhếch môi rời đi.
Cô tuy nói sẽ về nhưng không nói khi nào về...nếu hắn không phải mục tiêu cô công lược vậy thì mặc hắn trôi theo dòng thời gian đi!
Sáng hôm sau từ sớm pháp trận đã được vẽ xong.
Nĩ Nĩ