Nàng có biết dẫu cho cuộc sống này có hành hạ ta bao nhiêu, chịu bao nỗi đau trên thân xác cũng không đau bằng một ánh mắt lạnh nhạt của nàng khi hỏi ta là ai không? Ta bất chấp tất cả đi khắp nơi tìm nàng, lưu giữ lời hứa của chúng ta chỉ mong một ngày gặp lại ta sẽ bình an bên nàng kể nàng nghe những gì chúng ta cùng trải qua.
Nhưng lại không nghĩ tới...thì ra ký ức này chỉ mình ta nắm giữ! Nhưng không sao...chỉ cần là nàng.
Dù nàng không nhớ ta cũng sẽ kể nàng nghe.
Dù cho nàng có quên cũng không sao.
Chúng ta từ từ bồi đắp lại.
Ta không tin chân tình của chúng ta lại có thể dễ dàng quên lãng.
Chỉ cần ta cố gắng...
Sớm hôm sau vừa mở mắt ra Lang Thiên Bá liền thấy cô nằm gục bên mình.
Ôn nhu xoa đầu cô liền thấy cô tỉnh giấc.
\-"Chào buổi sáng bảo bối! Anh tới rồi, đã khiến em phải chờ lâu!"
\-"Phu quân sao nói lời kỳ lạ vậy? Có phải bị thương nặng tới đầu óc có vấn đề rồi hay không?"
Mới sáng ra Lang Thiên Bá lại nói hàm hồ gì vậy? Cô đưa tay muốn sờ trán hắn liền thấy hắn giữ tay cô lại.
Hắn nghi ngờ nhìn tới cô.
\-"Em...không còn nhớ tôi sao?"
Thấy mắt cô nghi hoặc phóng tới Lang Thiên Bá liền có chút lộp bộp trong lòng.
\-"Là anh! Lam Thiên đây!"
Lang Thiên Bá vừa nói xong một tia sét từ trên trời bổ xuống đánh tới hắn.
Bất quá cũng may lúc hắn nói mình là Lam Thiên có bỏ tay cô ra.
Cô thoát một kiếp liền thở phào nhẹ nhõm.
\-"Người anh em có phải mới làm điều gì trái lương tâm hay không?"
Cô miệng hay nói vui liền nghĩ gì nói đó.
Nói xong cô liền nhanh chóng bịp miệng rồi chạy tới đỡ Lang Thiên Bá dậy.
Cô nhớ cô đâu có châm sai cái kim nào đâu! Nói ngôn ngữ hiện đại như vậy hắn cũng xuyên không?
Vì Hoàng thượng nghe nói Lang Thiên Bá ốm nặng nên cho hắn nghỉ 1 tháng không cần thượng triều nên cô ở bên hầu hạ hắn lần hai.
Lần nữa mở mắt ra Lang Thiên Bá vội nhìn quanh thấy cô đang ăn ngon lành bên bàn mới cố gắng gọi.
\-"Tố Tố!"
\-"Hả?"
Trong vô thức cô đáp lời lại hắn chợt ngẩn người.
\-"Phu quân, người gọi nhầm rồi! Ta tên Tuệ Nhan!"
\-"Nàng...thật sự không nhớ ta sao?"
Thấy hai mặt Lang Thiên Bá tối xuống trái tim cô lại nhói lên.
Cô lo lắng nhìn tới hắn nhưng vẫn không bỏ thói tò mò.
\-"Người..cũng xuyên tới sao? Cũng dùng hệ thống hả?"
Nghe vậy Lang Thiên Bá hai mắt sáng lên gật đầu.
Cô cảm giác tại nơi buồn chán này tìm được tri kỷ thật khó! Đập bàn cô chạy tới chỗ hắn ôm hắn một cái.
\-"Huhu! Tri kỷ! Ta cũng may kiếm được người giống ta rồi chứ không ta chết chán mất!"
Mà nói tới chán không thể không nhắc tới vụ việc cô mở sòng bài ngần trong Đông Cung.
May người tại nơi này đều có Lang Thiên Bá duyệt qua chứ không...thật không dám nói nhiều.
Lang Thiên Bá bị cô ôm có chút nhung nhớ mùi hương của cô liền hảo hảo cảm nhận.
Mùi hương của cô...dù qua bao thế giới vẫn chưa từng thay đổi.
\-"Người tên thật là Lam Thiên sao?"
Cô rời khỏi người Lang Thiên Bá bắt đầu công cuộc làm quen.
Lang Thiên Bá nhìn tới cô gật đầu.
\-"Còn ta tên ấy mà ta nói không được nha! Nói ra liền bị sét đánh...bất quá không cho huynh biết tên thật thì cũng có lỗi! Hừm! Dù sao ta cũng không phải lần đầu bị đánh! Cho huynh biết cũng không sao.
Ta tên thật là Vũ Nhạc!"
Cô vui vẻ trước khi nói liền dựng tấm màng che trước, quả nhiên cô vừa nói xong liền có một đạo sấm sét đánh xuống.
Chờ sét đánh xong cô thu tấm màng lại trên trời tia sét thứ hai trùng hợp đánh xuống.
Cô ôm người tê liệt chửi thề.
Cmn quả thực cô không phục!!!
Lang Thiên Bá nghe vậy tròng mắt mở to tiến tới ôm lấy cánh tay cô.
\-"Ngươi nói gì? Ngươi tên là Vũ Nhạc? Tố Tố đâu?"
Cô nghiêng đầu nhìn hắn rồi hất tay hắn ra.
\-"Đại ca huynh hỏi vậy ta biết trả lời sao đây? Ta đâu có quen ai tên Tố Tố đâu?"
Lang Thiên Bá sức lực suy yếu bị cô đẩy lui liền có chút choạng vạng ngồi xuống ghế.
\*Hệ thống ngươi nói người trước mặt ta có phải là nàng?\*
\*Theo năng lượng linh hồn chính là cô ấy!\*
\*Tại sao tên cô ấy là Vũ Nhạc chứ không phải Tố Tố? Tại sao?? Nếu