Kỳ Thanh Nhiên quả thực đã tới, nhìn một vòng hoàng cung ma khí bao trùm liền có chút khó hiểu.
Hoàng cung là nơi có long mạch bảo hộ giờ lại có ma khí như vậy...không lẽ yêu ma đã lấn lướt vào được hoàng cung? Nếu vậy Long mạch hẳn đã bị tác động!
Kỳ Thanh Nhiên liền tới gặp Hoàng thượng báo cáo về sự việc liền gặp Thiệu Hỉ cũng bước tới.
\-"Ngươi là..."
\-"Ta là Quốc sư tại quốc này!"
Thiệu Hỉ cúi người hành lễ qua với Kỳ Thanh Nhiên rồi nhanh chóng quay đi, với nữ nhân này sư phụ hình như không thích cô ta lắm! Tốt nhất vẫn là tránh xa!
\-"Ta sau này cũng sẽ ra nhập vào đội vệ binh trừ yêu, mong người giúp đỡ!"
\-"Ta nào dám, bên người cô nương không phải vẫn còn Tưởng Hạ Chi sao? Hai người hẳn đã kết thành đạo lữ vậy y đâu? Y không theo cô nương tới đây sao?"
Nghe vậy Kỳ Thanh Nhiên sắc mặt cũng kém đi rất nhiều chỉ biết lắc đầu.
\-"Chúng ta có duyên vô phận, tuy có da thịt chi giao nhưng tâm chàng lại không ngừng ở chỗ ta.
Tham vọng chàng lớn còn ta lại ích kỷ! Chúng ta chia đôi đường...đã lâu ta cũng không còn thấy chàng!"
Thiệu Hỉ trong lòng vui vẻ khi biết Tưởng Hạ Chi không có tới, không hiểu sao...hắn biết sư phụ không để tâm tới nam nhân đó nhưng hắn lại có! Phi thường để tâm, dù sao hắn cũng từng là người sư phụ yêu.
Lại phản bội sư phụ hắn như vậy...hắn mong hắn sẽ không được yên thân!
Kỳ Thanh Nhiên vừa đi Khả Lạp Lạp cũng theo sau đi tới gặp nhà vua.
Thiệu Hỉ lười tiếp liền chọn đại một lý do rời đi, lang thang đi tới hoa viên liền thấy cô đang trong vòng tay của Lang Thiên Bá.
Thiệu Hỉ dừng lại nhìn sư phụ mình có bao nhiêu ỷ lại vào nam nhân đó, không còn là nữ nhân mạnh mẽ khi dứt khoát chấm dứt tình cảm kia.
Không còn là nữ nhân bao nhiêu nộ khí khi diệt tên thần giả kia.
Nhìn một sư phụ khác như vậy trái tim Thiệu Hỉ như bị kim châm.
Khó chịu nhưng chẳng thể nói lên lời đành quay đi như không thấy.
Đó là lựa chọn của sư phụ, hắn không có quyền can thiệp nhưng khi cô lịch kiếp xong..mọi thứ sẽ khác chứ?
Nhìn trời đất đang gần tới thời gian chuyển giao Thiệu Hỉ nhớ tới trí lớn trước kia hắn hằng mong ước, không biết từ bao giờ hắn đã quên.
Binh đao bắt đầu chuẩn bị khởi dậy, lũ cũng đã tới đây coi như là điềm báo.
Kỳ Thanh Nhiên dẫn theo một nhóm người tới nơi có lũ một phần cứu đói nạn dân, một phần trừ yêu ăn thịt người.
Khả Lạp Lạp ra ngoài để trừ thủy quái cũng như trướng khí đã ảnh hưởng tới long mạch.
Cô ở trong Đông cung mặc chiến giáp điều binh phong tỏa Hoàng Cung không cho kẻ nào ra ngoài, mở cổng thành cho binh vào.
Lang Thiên Bá đứng phía trên nhìn tới trận binh đao quen thuộc này...lòng lại nặng thêm một phần.
Còn nhớ ngày đó cô cầm kiếm cùng đám binh nhỏ máu vấy hoàng thành cật lực giúp hắn lấy ra một đường đi! Lời bi ai than oán của cô vẫn in sâu trong lòng hắn.
Một thân lệ khí cô mạnh mẽ lại hiên ngang, mãi in sâu trong lòng hắn.
\-"Phu nhân! Kiếp đó ta chẳng thể làm được lễ phong hậu cho nàng, kiếp này...ta nhất định sẽ bù lại hối hận lúc đó!"
Nhìn cô vẫn hiên ngang như ngày đó trái tim Lang Thiên Bá đập rộn ràng.
Cầm lên thanh kiếm hắn dẫn theo một đội binh khác xông vào cửa điện.
\-"Phụ Hoàng, nơi này đã ta đã bao vây! Người hãy viết thánh chỉ nhường ngôi nếu không ta đành làm chuyện đại nghịch bất đạo!"
Hoàng thượng ngồi trên ngai vàng, Tử cấm thành một mảnh máu tươi.
Điện Thái Hòa quan lại chỉ dám cúi đầu không dám ho he một tiếng chờ thời khắc chủ nhân mới làm vua.
\-"Ngươi không phải...đáng lẽ ra độc đã ngấm sao ngươi còn có thể!"
Hoàng thượng kinh ngạc nhìn Lang Thiên Bá một thân khỏe mạnh không kìm được nghi hoặc.
\-"Người đâu! Mau hộ giá trẫm!"
Đám cẩm y vệ quả thực chạy tới bảo vệ hoàng thượng, chỉ là bọn chúng cũng không ăn nhằm gì so với đội cung tiễn của Lang Thiên Bá đem vào.
Lang Thiên Bá phất tay, một đám tiễn bay vào xếp thành một hàng ngang chắn giữa hắn và Hoàng thượng.
\-"Nếu Hoàng thượng cho người bước qua nơi này, ta không thể đảm bảo tính mạng của người.
Tại sao ta lại không bị ngấm độc? Đó sẽ phải cảm tạ người ban cho ta một nương tử tốt! Một người cứu cái mạng này của ta!"
Cô sau khi tới Cảnh Nhân cung lấy được phượng