Thiên đế thấy vậy tức giận đem thêm quân tới đàn áp cô.
Cô cũng chẳng sợ, chia một nhóm bảo vệ bách tính cô đã đuổi tới cạnh A Lam.
Nhìn A Lam đã có chút chật vật cô quay quay thanh kiếm cười.
\-"Sao rồi? Không chạy nữa sao?"
A Lam đem cánh tay bị cô chém đang chảy máu lui ra sau, cô thấy vậy cũng lười biếng nhìn ả.
\-"Ngươi đừng có ép ta tới đường cùng! Ta là người được định hôn cùng Độc Nhược Khắc ngươi đừng hòng chạm tới ta!"
Cô nhếch môi cười.
\-"Ngươi cùng hắn có định hôn liên hệ gì với ta đâu? Đánh ngươi thì ta cứ đánh thôi!"
Cô nhếch môi cười, ả chạy tới ôm lấy ống tay áo của Độc Nhược Khắc.
Độc Nhược Khắc vừa đẩy bốn tên thiên binh ra liền bị người ôm ống tay áo, hắn quay lại liền thấy nữ nhân mình có chút chán ghét liền thẳng tay ẩn ra.
\-"Ta với ngươi từ khi nào có định hôn?"
Ả nghe vậy hai hàng nước mắt lã chã chực rơi.
\-"Chàng quên ta rồi sao? Chúng ta từng có ước hẹn bên nhau tới thiên hoang địa lão!"
Nghe vậy cô cười lạnh.
\-"A Lam đại tiên cũng thật thích hẹn thề đi? Hơn nữa là hẹn thề cùng hai vị huynh đệ! Chậc! Ta thật không tin nổi!"
Cô khẽ cười đưa tay che mặt ngả ngớn.
\-"Không có!"
A Lam hét lên nhìn qua Độc Nhược Khắc lạnh nhạt nhìn mình tâm như chết đi một đoạn.
Trước kia hắn chưa từng dùng ánh mắt ấy nhìn ả! Tại sao lại vì nữ nhân đó mà như vậy chứ? Trước kia ả và hắn không phải rất hạnh phúc sao?
Chuyện sốc lần 2 truyền đi, quần chúng đã ngưng đánh nhau hơn phân nửa đều ngồi hóng chuyện ăn dưa.
Ngay cả thiên binh cũng dần chán đem vũ khí cất đi.
Nội bộ lục đục tiên giới cũng dần bị bôi đen hơn khiến bọn chúng cũng chẳng vẻ vang gì.
Cô nhìn A Lam đã bị đẩy tới thế tắc liền vô cùng nhân từ tiến tới chỗ ả.
Sau khi ả cùng sư phụ cô thành thân đã song tu để lên nhanh hơn bởi vậy những kẻ đi đường tắt sẽ chẳng mạnh là bao!
Cô cầm thanh kiếm lao tới chỗ ả lần này ả chẳng thể chạy đâu.
Cô không giết nữ chính nhưng không có nghĩa cô không thể giết ả.
\-"Dừng lại!"
Đao của cô khi sắp đâm tới ả liền bị Độc Minh Lang nhảy ra đỡ.
Cô thấy vậy nhếch môi cười.
\-"Sao rồi? Không nỡ?"
\-"Không phải ta không nỡ nhưng nàng không thể giết A Lam!"
Nghe vậy cô nhướng mày nhìn hắn, lần này ngay cả Thiên đế cũng ra trận! Chỉnh đốn lại binh lính Thiên đế mặc hoàng bào đi trước.
Cô đứng nhìn lão ta tỏa ánh sáng chói lóa dùng tiên thuật trói buộc bắt những kẻ thuộc tiên giới đều dụng binh đao đánh hết mức không cần biết là dân thường hay tiên đạo! Đều đánh! Nhìn một biển máu dưới kia cô cười lạnh.
\-"Thế nào? Đây là chốn thần tiên các ngươi đều mơ ước! Hãy tận hưởng đi nhé!"
Cô lấy giọt lệ của thần ra nhỏ máu của mình vào, từ một giọt lệ trong sáng nó biến màu huyết đỏ thẫm.
Bầu trời chuyển màu máu cô thu thập mọi thứ tồn tại trên thê gian này.
Bi thương, ai oán, mọi thứ! Ánh mắt cô chuyển đỏ, chu sa trên trán nở ra hình hoa sen đỏ.
Hình dạng như ngày ấy tại mạt thế xuất hiện.
Cô đứng trên đỉnh cao nhìn tới Thiên đế đang khiếp sợ lao tới.
Trận chiến kinh thiên động địa nổ ra.
Quân của cô thấy chủ nhân mình uy vũ nào đâu có thể chịu thua thiệt?
\-"Chủ nhân! Mặc kệ chính tà! Tâm một đường thẳng lý tự ngay! Chúng ta theo cô không thẹn với lòng, không thẹn với trời, không thẹn với đất! Hôm nau chúng ta tới đây vốn dĩ đã không thể mong sống nhưng cô đã cho chúng tôi biết thế nào mới là cuộc sống! Thế nào là bình yên hạnh phúc! Mặc kệ thế gian này có nói sao! Chúng tôi nguyện chết cùng cô!"
Cả nhóm người hét lên, yêu ma quỷ quái vì lời nói này của loài người mà ngây ra.
Không ngờ tới loài người lại có thể vì ma mà đạo nghĩa như vậy không như đám tiên nhân phức tạp kia! Lần đầu tiên trong lịch sử yêu ma quỷ quái tự nguyện bảo vệ loài người khỏi binh đao của thiên binh.
Một số Thiên binh tinh thần thép thấy vậy cũng dần tỉnh lại.
Cô cùng Thiên đế vẫn miệt mài đánh nhau không để ý tới chuyển biến dưới kia.
Lời của họ không sai.
Tâm một đường thẳng lý tự ngay.
Bọn họ là tiên được người người mến mộ, bọn họ ăn hưởng lộc của con dân mà giờ đây họ đang làm gì? Vì một người không phân đúng sai mà giết đi người dân kia thì