Hôm sau trở về cô lâm vào trạng thái sốt cao, ba mẹ cô túc trực bên giường không rời.
Cô trong khó chịu cảm nhận được bàn tay mát lạnh của mẹ mở mắt ra liền thấy bà luống cuống.
\-"Con sao rồi? Khó chịu chỗ nào? Bác sĩ đang trên đường tới đây rồi! Con chờ một chút, cố lên con!"
Cô nghe vậy liền mỉm cười rồi an tâm nhắm mắt.
Cô đã nhớ lại mọi thứ, có lẽ do sốt cao làm não cô chập mạch.
Đây là tầng thứ hai của ảo cảnh, nó đánh vào điểm yếu trong tim cô.
Cô vẫn luôn khao khát có một gia đình êm ấm, có một người luôn lắng nghe cô.
Có một cuộc sống bình bình phàm phàm, nào ngờ tất cả giờ đây đều được như cô mơ ước.
Chỉ tiếc đều là ảo cảnh.
Trong bóng đêm cô cười cay đắng, từ bé lớn lên trong cô nhi viện cô chỉ có thể trưởng thành thật sớm.
Nếu không cô sẽ bị đào thải rất nhanh.
Cô bán mạng làm viên chức kiếm tiền nuôi thân, ốm cũng không ai lo, mỗi ngày đều tự nhủ phải cố gắng để sống.
Cô không dám yêu đương, chỉ sợ bản thân sẽ đau khổ.
Cô không dám được làm những điều mình mong ước, trở thành một con rối của quộc sống giống bao người.
Một con rối rách cô độc, không tình thương....
Lần nữa cô tỉnh lại thấy "mẹ" cô đang nằm bên giường bệnh nước mắt cô không thể kìm nén được mà rơi xuống.
Thế giới khốc liệt kia làm cô mệt mỏi quá...tình yêu, phản bội.
Cô độc cùng bao sóng gió...nhưng cô biết bản thân không được phép yếu lòng.
Nơi đó vẫn còn người sẵn sàng hi sinh mọi thứ vì cô đang chờ cô trở về.
Sóng gió cô độc thì sao chứ? Dù sao nơi đó chỉ cần có người đó cô tin bản thân có thể vượt qua.
Cô bỗng cảm nhận được trong phòng còn một kẻ khác, Kỷ Giai Lục từ trong chỗ tối bước ra mỉm cười nhìn cô.
\-"Sao rồi? Cô đã có lựa chọn rồi sao?"
\-"Cho tôi thêm ngày hôm nay nữa thôi!"
Kỳ Giai Lục gật đầu lại lui vào bóng đêm.
Sáng sớm hôm sau cô tỉnh lại, cô đi chợ từ sớm.
Mẹ cô dậy không thấy cô đâu liền vội vã đi tìm, bất quá được Kỳ Giai Lục cản lại.
Lúc sau mẹ thấy cô ôm một đống đồ vào liền vội chạy tới.
\-"Con mới ốm dậy sao có thể đi lung tung? Mau vào giường nằm!"
Cô mỉm cười ấm áp nhìn bà.
\-"Con không sao, chỉ là hôm nay con muốn trổ tài nấu ăn mà thôi!"
Mẹ cô nghe vậy tay có chút run run, bà đứng qua một góc để cô tự tung tự tác.
Hôm ấy cô nấu rất nhiều món.
Sáng cô nấu món Á, tất cả những món cô biết nấu.
Ba mẹ cô ăn tới vui vẻ.
Tiếp sáng hôm đó cô cùng mẹ đi mua sắm tại trung tâm thương mại, chiều lại cùng ba cô chơi cờ câu cá.
Cả ngày tràn ngập vui vẻ, tối hôm ấy cô lại nấu rất nhiều món tây.
Ba mẹ cùng cô ăn tới quên trời đất...bất quá cứ ngỡ hạnh phúc như vậy sẽ kéo dài nào ngờ đâu mọi thứ lại chỉ như cơn gió thoáng qua...
00 giờ đêm cô đứng bên ngoài ngôi nhà hạ quyết tâm rời đi, một ánh sáng trắng cũng từ trên trời giáng xuống cô không nhìn lại tiến bước về phía trước.
\-"Vũ Nhạc!"
Cô dừng chân, tiếng mẹ gọi da diết.
Cô quay đầu lại quả thực thấy "bố mẹ" cô ôm nhau đứng ở cửa.
\-"Con có thể không đi hay không? Chúng ta rất cần con! Chỉ cần con ở lại, con muốn gì cũng được.
Chúng ta sẽ cố hết sức làm như ý nguyện của con! Chỉ cần con ở lại!"
Cô nghe vậy có chút đau lòng mỉm cười.
\-"Cảm ơn hai người vì những tháng nay luôn chiếu cố tới con, cảm ơn hai người đã cho con biết cảm giác có gia đình.
Chỉ là con tới lúc phải đi rồi, nơi kia còn nhiều người đang chờ con.
Tạm biệt và cảm ơn!"
Nói rồi cô xoay người chạy vào tia sáng kia.
Một lần nữa ánh sáng trắng kia làm cô nhắm mắt lại, tới tầng thứ ba.
Phía bên ngoài chiếc hộp vòng tròn lại xoay thêm...Nĩ Nĩ nhìn tới cô vẫn luôn cố gắng hướng về phía trước trái tim lại có chút nhói đau.
Có phải chăng thế giới này đã quá tàn nhẫn với người con gái ấy? Nếu như cô khuất phục thì sao? Phải chăng cô sẽ bớt đau đớn hơn? Chỉ là người con gái ấy cũng thật ngốc...dù như nào cũng chỉ muốn tiến về phía trước, thế gian này đánh cô ngã xuống cô lại càng kiên cường đứng lên.
Mở mắt ra lần nữa cô đang ở một thế giới khác.
Mọi người đang bận rộn với công việc của chính mình, cô bước từng bước cẩn trọng bỗng cô nhìn thấy một đám người mặc đồ trắng đang đi về hướng mình.
Cô cũng né đường như bao người bất quá bọn họ lại dừng đúng chỗ của cô.
Cô kinh ngạc nhìn tới bọn họ, tên đứng đầu cúi xuống ngả mũ nhìn cô mỉm cười.
\-"Công chúa, mời ngài trở lại cung điện làm nghi thức nhận chức ra mắt dân chúng.
Trở thành nữ hoàng đời thứ 8 của xứ Crowded."
Cô có chút đờ người.
Lần này là gì đây?
Cô cúi xuống nhìn mới nhận ra, đường đi ở đây được lát bằng đá cẩm thạch khiến cô muốn bước cũng không dám bước mạnh.
Kiệu được hạ xuống chính là kiệu bằng vàng.
Mẹ ơi! Cô lao tới cắn chiếc kiệu kia liền có cảm giác răng mình cũng muốn rụng rồi! Nhìn một số kẻ đang nhìn cô với ánh mắt khó hiểu cô mỉm cười cho có rồi vội lao lên kiệu.
Theo lời họ cô là công chúa Alva người kế nghiệm vị trí nữ hoàng tiếp theo của vương quốc Crowded giàu có này! Giờ cô mới đế ý tới, đa số người đều đeo trên mình kim cương và rất nhiều loại đá quý khác.
Cô trong lòng máu nóng trào dâng, đây có phải thiên đường không? Ai nói với cô là phải đi! Có phải cô tới được nơi cả đời ao ước rồi hay không? Cô quả thực chính là không còn vướng bận với nhân thế nữa rồi! Nhìn khắp nơi giàu có, chỉ thở ra thôi cũng chính là hơi thở của sự có tiền rồi kìa! Cô sẽ làm chủ nơi đất nước giàu có này sao? Bất ngờ tới quá sớm, cô