Cuối cùng cũng hết tiết học cô thở phào nhẹ nhõm muốn cất sách vào ngăn bàn thì bị một cánh tay quen thuộc lôi đi.
\-"Khải Hoàn cậu làm gì vậy? Mau buông tôi ra! Tôi còn phải chuẩn bị cho tiết học sau!"
Hắn khựng lại liếc cô.
\-"Cậu đang bị thương mà không tính xử lý vết thương sao? Sao không xin nghỉ mà còn đi học?"
Cô hai mắt lấp lánh ánh nước hất tay hắn ra.
\-"Cảm ơn cậu đã quan tâm.
Nhưng tôi còn phải vào học!"
Cô muốn quay đi về lớp lại bị hắn giữ lại
\-"Là ai?" Cô không nói không rằng hất tay hắn ra.
\-"Bạn học.
Mình nghĩ việc này không liên quan tới cậu.
Chúng ta không thân tới vậy!"
Hắn muốn giữ tay cô lại nhưng khi nhớ tới câu "Không thân tới vậy hắn liền buông tay.
Có vẻ như việc này liên quan tới hắn.
Cô về lớp thở phào nhẹ nhõm.
Những tiết sau cũng không thấy nam chính về lớp cô cũng lười quan tâm.
Tiết học sáng đã hết cô ôm cơm hộp ra gốc cây sau trường ăn.
Cô nhớ mục tiêu công lược của cô khá thích chỗ này.
Ài lại một cuộc gặp mặt vô tình :v
Quả nhiên không bao lâu hệ thống liền thông báo.
*Ký chủ mục tiêu công lược đang đi tới!* Cô cười thầm.
\-"Hôm qua sao không báo với hội học sinh?"
Anh bước tới vẫn mang một khuân mặt lạnh nhìn cô.
Cô đặt hộp cơm xuống nhìn anh cười cười.
\-"Em....em không nghĩ mọi người sẽ còn ở đó! Hơn nữa em cũng.....không dám."
Cô nói nhỏ dần sau đó cúi đầu xuống như con mèo nhỏ.
Bỗng anh có xúc động muốn xoa đầu cô.
\-"Không còn lần sau nữa.
Khi có chuyện gì báo cho chúng tôi đầu tiên!"
Cô nghi hoặc nhìn anh thì thấy anh lấy đâu ra bông băng lôi tay cô ra bắt đầu trị thương.
Thực ra cô không băng lại là vì vết thương khá nhỏ cô cũng muốn cho thịt mình cũng được tự do hít khí trời nhưng vì trước kia sợ đau nên không dám.
Nhưng giờ có cơ hội như vầy...lại bị anh băng lại.
Cô hai hàng nước mắt lưng tròng.
"Thịt à! Xin lỗi em!" Anh thấy cô như vậy nhíu mày.
\-"Đau sao?" Cô lắc lắc đầu.
\-"Sao anh lại có những thứ này? Anh băng cũng đẹp thật! Anh hay băng bó sao? Sau này anh muốn làm bác sĩ?"
Cô nhìn anh băng tới quen thuộc liền không nhịn được mà bát quái.
\-"Đây là đồ trị thương cho chó! Hôm trước có một con cún bị thương đi lạc tới đây tôi băng cho nó.
May vẫn còn một chút đồ.
Với lại đây là lần đầu tôi băng bó cho người."
Cô co giật khóe môi.
Vậy là anh cho cô dùng đồ thừa của chó sao? Anh coi tay cô như chân chó mà băng bó???? Cô có chút xúc động muốn giết người.
Vẫn là Lam Thiên tốt nhất.
\-"Vậy....vậy sao.
Học trưởng cảm ơn anh.
Anh đã ăn chưa?" Anh nhìn cô lắc lắc đầu.
Cô nhìn phần cơm của Khải Hoàn liền kéo kéo ống tay áo anh.
\-"Em còn một phần cơm...anh ăn cùng em nhé.
Coi như em cảm ơn!" Cô dùng mắt cún con nhìn anh.
Nếu có thể cô nguyện hóa thành một con cún cắn chết anh! Tuy anh đẹp nhưng đừng hòng vì vậy mà coi cô như cún để băng bó!
\-"Ừm." Anh nói rồi chuyển từ ngồi đối diện sang ngồi cạnh cô.
Cô đưa hộp cơm cho anh.
Thấy anh ăn cô tò mò nhìn anh.
\-"Sao rồi? Được chứ?" Cô nhìn anh tò mò.
Anh không nói chỉ ăn.
Cô thấy vậy cũng yên lặng.
Sau khi cả hai ăn xong cũng sát giờ vào lớp.
Cô tạm biệt anh về lại lớp học thấy hắn đen mặt ngồi một đống trên bàn.
Cô cũng không nói gì.
Hắn chờ cô ngồi xuống xong mới bắt đầu.
\-"Đồ ăn của tôi đâu?" Cô nghe câu đó xong liền cứng đờ người
\-"Ăn...ăn hết rồi."
\-"Không phải là nói làm cho tôi sao?"
Cô không biết giải thích sao hắn lại bắt đầu
\-"Ai băng giúp cô?" Cô run rẩy.
Giờ hắn như quả bom vậy.
Cô không giám đụng.
\-"Bạn..."
\-"Cô còn nói dối tôi?"
Hắn đập bàn làm cả lớp nhìn qua cô.
Hôm nay hắn đã chạy tới phòng y tế muốn lấy bông băng nhưng lại không thấy ai.
Hắn liền nhảy tường ra ngoài mua thuốc và bông bằng cho cô.
Nhưng không ngờ hôm nay hắn xui.
Phải đi rất xa mới mua được chút đồ.
Không ngờ lú hắn trèo vào liền thấy cô đang ngồi cùng tên đó.
Đã vậy còn nói dối hắn.
\-"Cậu ngồi xuống! Đây là cậu đang chất vấn tôi