Cô không có ý định làm gì nam nữ chủ nên vừa mới ra chơi cô liền chạy tới hội học sinh báo danh.
Cũng may cô từng có kinh nghiệm làm mấy việc giấy tờ nên cũng không khó lắm.
Cô và anh cũng tính là qua vài lần nói chuyện với nhau nên tính là hiểu ý nhau.
Nhưng càng như vậy cô càng có chút lo.
Báo danh và làm quen xong mọi người liền rủ nhau tới căng teen dùng bữa.
\-"Chúng ta xong việc rồi vậy cùng nhau tới căng teen ăn chút nhé? Chào mừng người mới."
Lio là hội phó hội học sinh lên tiếng.
Cô ấy là một người khá năng động và vui tính.
\-"Được đó!" Mọi người đồng thanh.
Riêng cô kéo kéo ống tay Lio nói nhỏ.
\-"Em có cơm hộp rồi.
Mọi người cứ ăn đi!"
Lio nhìn qua cô không nói gì kéo mọi người đi ăn.
Chờ mọi người đi rồi cô nhìn qua anh.
\-"Anh không đi ăn sao?" Anh nhìn cô rồi lại cúi xuống ký gì đó.
Sau đó anh gập sổ lại nhìn cô.
\-"Không phải có em làm cơm hộp rồi sao?"
Anh không hiểu.
Cô chỉ đơn giản làm một số món bình dân nhưng anh lại...giống như là bị nghiện.
Giờ đây mỗi lần anh dùng cao lương mỹ vị cũng không còn quá ngon miệng.
Luôn nhớ về món của cô.
Kể ra...nếu mỗi ngày được cô nấu cho ăn cũng không tệ.
*Ding! Độ hảo cảm tăng 10%*
\-"Sau này em có thể tiếp tục làm cơm hộp cho tôi chứ? Tôi sẽ trả lương cho em.
Số tài khoản của em là bao nhiêu?"
Cô rụt đầu lại.
\-"Không...không cần đâu học trưởng.
Em chỉ là làm thêm một phần không cần tiền đâu." Anh nhíu mày nhìn cô.
\-"Như vậy không được.
Nói đi.
Số tài khoản của em là bao nhiêu?" Cô xoay xoay ngón tay.
\-"Em...không có số tài khoản." Anh bỗng dừng lại nhìn cô sau đó cúi đầu.
\-"Được rồi.
Chúng ta qua gốc cây dùng bữa đi.
Em đi trước đi.
Tôi dọn lại chút."
\-"Vâng." Nói rồi cô ngoan ngoãn rời đi.
*Tôi nói này.
Cô nhập vai sâu quá rồi phải không? Suýt nữa tôi còn quên đi tính cách thật của cô rồi :v." Cô cúi đầu khẽ nhếch môi cười.
*Đây chính là đỉnh cao của diễn xuất.
Ngươi không hiểu đâu.* Cô hướng mắt lên nhìn mặt trời cả người đều tỏa ra ánh sáng ấm áp.
Bất quá chỉ là cô đang deep sâu.
Bỗng có một cánh tay quen thuộc kéo cô lại.
\-"Cơm của tôi đâu?" Cô nhìn nam chính chắn trước mình khó hiểu.
\-"Cậu không tới căng teen ăn sao lại đòi cơm tôi? Tôi đâu phải căng teen?"
\-"Không phải tôi nói từ giờ tôi với cô đổi sao? Cô làm cơm cho tôi.
Tôi đưa cơm của tôi cho cô?" Cô vỗ vai hắn thở dài.
\-"Tôi nói này bạn học.
Cậu không thấy như vậy rất rắc rối sao? Tôi với cậu là bạn không phải cậu nói một câu nhờ tôi làm thêm cơm cho cậu không phải xong rồi sao? Cậu như vậy khiến tôi có cảm giác như cậu đang thương hại tôi vậy.
Trước kia tôi chấp nhận cũng vì tôi nghĩ cậu là hứng thú nhất thời.
Nhưng lâu dài như vậy tôi nghĩ không ổn." Cô vừa nói xong liền thấy sắc mặt của nam chính liền kém đi.
Nhưng sau một phút liền tốt lên.
\-"Xin lỗi nhé! Là tôi không để tâm tới cảm nghĩ của cậu rồi.
Tôi sẽ thay đổi.
Vậy cơm hôm nay....nốt hôm nay thôi nhé!" Nói rồi hắn cướp lấy hộp cơm bên trên chạy đi.
Cô nhìn thẻ cơm bên trên thở dài.
Cô chỉ muốn nói....hôm nay cô làm có mỗi hai phần....một cho anh một cho cô.
Nhưng có lẽ đã muộn.
Cô quay lưng tính bước đi liền thấy nam phụ Mặc Quân bước tới.
Có phải đây là thứ được gọi là định mệnh không?
\-"Chào cậu." Hắn bước tới chỗ cô bỗng dừng bước.
\-"Tôi nghĩ cậu có lẽ biết Khải Hoàn đã có hôn thê? Bây giờ hôn thê của cậu ta đã tới.
Đó là Lãnh Sương." Cô khẽ cười.
\-"Vậy thì sao? Bạn học nói gì kỳ lạ vậy? Việc đó đâu liên quan tới mình?"
Hắn liếc cô khinh bỉ.
\-"Cô muốn làm gì Khải Hoàn thì làm.
Nhưng tốt nhất nên tránh xa Lãnh Sương ra.
Nếu không tôi sẽ xé xác cô.
Không cho cô chết yên thân đâu."
Cô khẽ rùng mình.
Nhưng cũng lúc đó một cánh tay quen thuộc ôm cô vào lòng.
Mùi hương đàn hương trầm ổn thoang thoảng mũi cô.
\-"Cậu là học sinh mới? Cậu biết trường có luật cấm bắt nạt bạn học chứ? Hơn nữa đường hoàng là một nam nhân.
Nên biết ý đi."
Cô quay sang nhìn anh.
Anh mỉm cười trấn an cô.
Cô mỉm cười lắc đầu ý bảo không sao.
Hắn nhìn một màn vậy liền khinh bỉ.
\-"Giả tạo." Cô khẽ cười.
\-"Bạn học này.
Chúng ta trước đây đã từng kết thù sao? Mình không hiểu tại sao mới lần gặp thứ hai cậu đã nói như vậy.
Nếu trước đây mình có lỗi với cậu thì mình xin lỗi.
Nhưng mình cũng mong cậu nói lời xin lỗi với mình! Cậu hiểu mình lắm sao mà nói mình giả tạo? Mình mong cậu xin lỗi mình!"
Cô quật cường nhìn hắn.
Trong phút chốc anh nhìn ánh mắt quật cường đó của cô ...trong lòng có chút yêu thích.
Anh cứ ngỡ cô là quả hồng mềm.
Nhưng không ngờ.
Quả hồng này....lại là một quả mít.
Hắn cũng có chút bất