Hệ thống này, ta không cần!—Nguyên Phục chạy một mạch từ Luyện Ngục Phong Bạo về thẳng trung tâm Hỏa Vân Đài.
Chỉ thấy nơi đây bày biện một cái đài cao, xung quanh bốn góc dựng lên bốn toà tượng đá uy nghi hùng vĩ.Ở đây không có binh lính canh gác như trong tưởng tượng.
Thay vào đó, khi hắn bước lên đài cảm giác như có như không một rào chắn vô hình chắn ngay trước mặt.
Nhưng Nguyên Phục chỉ bị cản trở một chút là thôi, thân hình tiếp tục bước chậm rãi vào trong.Bất chợt có luồng áp lực vô hình không biết từ đâu đột nhiên truyền tới, Nguyên Phục dường như nhận ra áp lực này có chút quen thuộc, không khỏi rùng mình, bất giác hét toáng lên:- Mẹ nó! Lại là truyền tống trận.Tiếng quát vừa dứt, thân hình hắn vụt một cái liền biến mất tại chỗ.Nguyên Phục đầu váng mắt hoa, cảm giác như say tàu xe một lần nữa truyền tới, khiến hắn giận không biết để đâu cho hết.
Mẹ nó, đám cẩu quan này bày truyền tống trận ít nhất phải ghi biển thông báo một tiếng cho người khác chuẩn bị.
Đây đằng này làm phát đột ngột như thế, không say xe mới là lạ.Nôn khan một hồi, cuối cùng hắn mới đưa mắt đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Nơi này là một tòa sảnh đường hoa lệ.
Nguyên Phục còn chưa kịp xem đây là đâu thì bên ngoài cửa có tiếng bước chân truyền vào.Tiếp theo đó, có ba người mặc quan phục đồng thời tiến tới.
Chỉ thấy, ba người nọ trên tay đều nâng lấy đồ vật.
Hai bộ quyển trục, cùng một cái ấn.Cả ba tới gần chỗ hắn, đồng loạt hành lễ, người đứng ở giữa cung kính nói:- Xin hỏi danh tính đại nhân? Với cả, đại nhân phục vụ dưới trướng vị nào hoàng tử.Nguyên Phục biết đây là quan giám khảo, cũng không dán thất lễ, đáp rằng:- Tại hạ Nguyên Phục, Kỳ Lân Cẩm Y Vệ.
Phục vụ dưới trướng Bát Hoàng Tử.
Nay tới đây để giao huy chương Tuế Nguyên Hội.
Định ra thắng bại.Nói rồi lấy bốn tâm huy chương dâng lên.Vị quan giám khảo kia đón lấy, xem xét một hồi chứng thực, xong cũng không thu mà trả lại.Ba người vội lấy danh sách ra coi, thấy trong đó ghi Bát Hoàng Tử dưới trướng có ba người tham gia.
Quả đúng có tên Nguyên Phục.
Khi đó mới nói:- Đại nhân cực khổ, Bát Hoàng Tử dưới trướng đã có một tấm huy chương.
Cộng thêm bốn tấm nữa là đủ năm tấm.
Xứng ở ngôi đầu bảng.Đối với chuyện này, Nguyên Phục sớm đã dự liệu từ trước.
Chỉ không biết, tấm huy chương đầu tiên kia là ai mang về.
Nghĩ vậy, hắn bèn hỏi:- Xin hỏi vị giám khảo này, tấm huy chương đầu tiên của Bát Hoàng Tử là ai mang về?Người kia đáp:- Người kia là cấp dưới của đại nhân, gọi Thái Huy.
Còn một vị khác không may mắn bằng, đã uổng mạng bên trong Luyện Ngục.Nguyên Phục a lên một tiếng, không nghĩ rằng Thái Huy thế mà thật đứng bên này của Bát Hoàng Tử.
Bất quá, hắn không sân si chuyện này quá, đành nói:- Vậy tiếp theo tại hạ nên làm gì?Người kia vẫy tay, cho hai tên giám khảo khác dâng lên đồ vật, nói:- Đại nhân cầm ba vật này về cho Bát Hoàng Tử, xem xong ắt sẽ hiểu.
Còn như năm tấm huy chương này… chính là chìa khoá.
Nếu chẳng may có gì bất trắc, cầm theo nó tới Tiên Du khẩu.
Ắt thoát khỏi một kiếp.Nguyên Phục nghe xong không hiểu gì cả, chỉ biết năm tấm huy chương tiếp theo còn có công dụng khác.
Cũng không nhiều lời, đáp tạ một tiếng rồi thuận tay cất ba món đồ ấy vào.Xong xuôi mọi chuyện, hắn được vị này giám khảo dẫn ra bên ngoài.Ngửi lại không khí quen thuộc, Nguyên Phục không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Chuyến đi lần này hung hiểm tuy nhiều, nhưng thu hoạch cực lớn.
Chỉ có điều, mối hoạ ngầm còn không ít.
Tỷ như Tống Quân Thiên Lý, hoặc tỷ như Quỳnh Nga, Ngân Linh, Lưu Ly Kinh các thứ… Lòng người khó dò, ai mà biết được mấy người bọn hắn trong bóng tối giở trò đối phó mình đâu? Rồi cái kia Thái Huy nữa; tưởng là con săn sắt, ai ngờ lại là con cá rô.Gạt bỏ tạp niệm sang một bên, Nguyên Phục tìm đường quay về Thái Bình phủ.Thời điểm hắn không có ở đây, lão quản gia cũng ra sức làm việc.
Ít nhất cửa phủ không có rách nát như buổi mới đầu hai bên gặp nhau nữa.
Nguyên Phục cũng không khách khí, đẩy cửa bước vào trong.Giây lát, trước mắt hắn xuất hiện một bóng người; cũng không phải lão quản gia, cũng không phải Bát Hoàng Tử.
Mà là người khiến Nguyên Phục khắc sâu ấn tượng nhất, không phải Thái Huy thì còn là ai?Đồng thời cùng lúc, Thái Huy cũng thấy Nguyên Phục đi vào, trong ánh mắt có chút kinh nghi, nhưng gã rất nhanh lấy lại vẻ mặt tiếu táo, hành lễ cung kính nói:- Chúc mừng đại nhân khải hoàn trở về.Nguyên Phục nhíu mày, trường thương chẳng biết từ khi nào đã cầm trên tay.
Có thể là do bản năng cảm thấy nguy hiểm, hoặc cũng có thể do sợ hãi… Nhưng là cái nào đi chăng nữa, Nguyên Phục vẫn luôn có tâm đề phòng dạng người này.
Ánh mắt hắn nghiêm lại, lạnh giọng nói:- Bát Hoàng Tử đâu?Thái Huy rùng mình, gã mặc dù giỏi mưu tính, giỏi điều quân khiển tướng.
Nhưng đối mặt Nguyên Phục đã nảy sát ý cũng không dám làm càn, đoạn nói:- Đại nhân hiểu lầm, tiểu nhân không có làm gì Bát Hoàng Tử.
Ngài ấy đang thay đồ bên trong, chuẩn bị vào cung diện thánh.Nguyên Phục toả thần thức ra xem xét, quả đúng là vậy.
Bất quá trường thương vẫn cầm trên tay, hừ nhẹ nói:- Ta nên gọi các hạ là Thái Huy, hay là Ngũ Hoè tướng quân?Thái Huy cười mỉm, nói:- Nếu có người ngoài, đại nhân vẫn nên gọi ta bằng Thái Huy.
Còn bình thường cứ gọi Ngũ Hoè cũng được.Nguyên Phục nghĩ thầm trong bụng: “Quả nhiên là thế!”.
Đoạn lại hỏi:- Ngươi tiếp cận ta có mục đích gì?Thái Huy lúc này gọi là Ngũ Hoè, đáp:- Cái đấy ta phải hỏi đại nhân mới đúng.
Đại nhân tìm ta vì mục đích gì?Nguyên Phục nhất thời á khẩu, không biết phải đáp ra làm sao.
Mãi lâu sau mới nói:- Được người nhờ vả, nên mới thử đi tìm.
Không có ý gì khác.Ngũ Hoè cười khẩy, đáp:- Người nhờ vả? Phải chăng là Huyết Đạo - Thiên Ma Cốc? Nếu ta nói không sai, đại nhân hẳn là người của Thiên Ma Cốc phải chứ?Nguyên Phục tuy không phải tay lõi đời, nhưng dù gì cũng làm người hai kiếp.
Thủ đoạn điều tiết câu chuyện sang hướng khác của Thái Huy mặc dù tinh vi, bất quá lại không thoát khỏi hắn tâm tư.
Ngay lúc đó, Nguyên Phục hai mắt bắn ra tinh quang, sát ý trong lòng trỗi dậy.
Bầu không khí chợt trở nên trầm mặc dị thường.Ngũ Hoè bị sát khí khoá chặt, trong lòng cả kinh, vội lùi về sau mấy bước, ôm ngực thở dốc, khàn khàn nói:- Đại nhân hiểu lầm, ta cùng ngài không có thù địch gì sất!Nguyên Phục gằn giọng nói:- Ngươi có ba mươi giây vừa nghĩ, vừa giảo biện.Ngũ Hoè nuốt nhẹ một hơi, đáp:- Đại nhân trước bình tĩnh, ta biết được việc này là có người chỉ điểm.
Bất quá, ta đã thề với Thiên Đạo sẽ không nói ra nửa lời.
Đại nhân có gặng hỏi cũng chỉ là uổng