Hệ thống này, ta không cần!—Nguyên Phục nhíu mày, truyền âm hỏi lại:"Lời này có ý gì?"Ngũ Hoè đáp:"Đây chỉ là suy đoán, Tuế Nguyên Hội kết thúc chóng vánh, không có lễ bế mạc, cũng không có tuyên dương người thắng.
Đấy là điểm kỳ lạ thứ nhất.
Hoàng đế ban chỉ, không có trực tiếp cử người sắc phong.
Mà thông qua đại nhân truyền đạt, đấy là điểm kỳ lạ thứ hai.
Thái Tử tranh đoạt có ba mục đề thi, mới chỉ xong mục thứ nhất vậy mà đã phân đất phong Vương rồi.
Đấy là điểm kỳ lạ thứ ba."Ngừng chút, gã lại nói:"Từ ba điểm trên, nếu không phải Hoàng đế xảy ra chuyện bất trắc, cũng sẽ không làm đến nước như vậy.
Đây rõ ràng là đang ám chỉ đường lui cho Lý Công Thăng… Khả năng là có người muốn đoạt chính!"Lời này từ truyền vào trong tai Nguyên Phục chẳng khác nào sấm động giữa trời quang.
Nhưng vẻ mặt hắn không biến chuyển chút nào, hắn suy ngẫm lại một chút, chợt hỏi:"Lão hoàng đế tu vi như thế nào? Nếu xảy ra chuyện chẳng lẽ không có đại năng can thiệp?"Ngũ Hoè đáp:"Mặc dù quân chủ một nước, nhưng tu vi hoàng đế cũng chỉ là Nguyên Anh mà thôi.
Đấy là giới hạn của khí vận quốc gia.
Còn như Đại Uy lão tổ, lại không quan tâm ai lên làm vua, hơn nữa lão còn phải canh giữ Long Mạch.
Trừ khi đại năng khác xâm phạm nếu không lão sẽ không can dự vào…"Ngũ Hoè nói tới đây, có hơi ngập ngừng.
Nhưng y nghĩ một hồi vẫn quyết định nói ra:"Hơn nữa, Thiên Địa Đại Kiếp sắp tới.
Hoá Thần sẽ không xuất quan, đây chân chính trở thành đất diễn cho Kim Đan cùng Nguyên Anh."Nguyên Phục nghe cụm từ “Thiên Địa Đại Kiếp” nhiều lần rồi, kể cả trong cuốn trục Ngọc Thiên Cuồng đưa cho cũng có nói tới.
Bất quá hắn lại không biết câu này có ý gì, lại hỏi:"Thiên Địa Đại Kiếp là gì?"Ngũ Hoè nói:"Không thể nói."Nguyên Phục nghe xong hai mày càng nhíu chặt, hắn biết gã này nhìn thì mềm thế thôi chứ thực ra rất cứng đầu.
Có gặng hỏi cũng vô dụng.Nguyên Phục bất giác nhớ tới lời của quan giám khảo lúc trước, cảm thấy chuyện này càng ngày càng nghiêm trọng.
Chẳng lẽ mệnh ta lại khổ như vậy? Đi đâu cũng không yên! Hắn thở dài một cái, nói:"Bây giờ nên làm như thế nào?"Ngũ Hoè đáp:"Cẩn thận chạy được vạn năm thuyền, nếu như ta đoán sai cùng lắm thì coi như đi du lịch một chuyến rồi trở về.
Còn không may ngược lại, thì cứ theo thánh chỉ mà làm.
Lư Định có bốn quận đất rộng người đông, đợi Bát điện hạ tới được đấy, lại có được đại nhân phò tá chính là cá về biển lớn mặc sức tung hoành."Nguyên Phục không hiểu Ngũ Hoè lấy đâu ra tự tin với hắn như thế.
Chẳng lẽ những lời ở trong Luyện Ngục gã cũng tin là thật? Đoạn hỏi lại:"Thế còn ngươi đi đâu?"Ngũ Hoè nói:"Ta có một ít bộ hạ cũ.
Nếu kêu gọi được bọn họ gia nhập, sau này gặp phải loạn chiến cũng có người dùng."Nguyên Phục mặc dù còn nghi ngờ Ngũ Hoè, nhưng thấy y ra sức như vậy cũng không nhiều lời.
Chỉ hơi gật gật đầu một cái.
Ngũ Hoè hiểu ý, thi lễ một cái rồi lui ra ngoài.Lý Công Thăng cùng lão quản gia Lý Hiền còn đang thất thần, cũng không để ý hành động của hai người kia.
Phải đến khi Nguyên Phục vỗ vai mới giật mình bừng tỉnh.
Khuôn mặt Lý Công Thăng đỏ chót vì kích động, không ngừng cười khặc khặc, dáng vẻ trông tiện vô cùng.Nguyên Phục thở dài, cũng không biết sau khi nói chuyện kia ra.
Cái thằng này còn hay không vui vẻ được như vậy.
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn vẫn quyết định nói ra.
Dù sao muốn chạy trốn, cũng cần Lý Công Thăng phối hợp mới được.…Nhắc tới Lý Công Thăng sau khi nghe những suy đoán của Nguyên Phục, hai chân như nhũn ra ngồi bệt xuống đất.Y cũng không phải không tin những gì Nguyên Phục nói.
Mà là do quá đột ngột, không tài nào tiếp thu được.
Tưởng tượng như vịt hoá thiên nga chưa kịp bay lượn thì đã vào nồi.
Mặc dù nói lão Hoàng Đế cùng y không có cảm tình gì, nhưng suy cho cùng cũng là máu mủ ruột thịt.Lý Công Thăng ánh mắt khẩn cầu, hướng Nguyên Phục dập đầu, nói:- Xin tiên sinh bày ta con đường sáng.Lý Hiền đứng một bên cũng quỳ rạp theo, nói:- Xin đại nhân cứu điện hạ một mạng.Cả hai người đều hiểu rằng, một khi hoàng đế thật có chuyện xảy ra.
Hoàng quyền chi tranh, trong mười hai hoàng tử chỉ có thể có một người sống sót.Nguyên Phục đỡ cả hai dậy, trầm ngâm suy tính.
Nếu bây giờ chạy thẳng tới Lư Định, chưa nói đến chuyện hành trình xa xôi.
Mà có thể trên đường không ít kẻ muốn Bát Hoàng Tử mạng nhỏ, thật mười phần hung hiểm.
Nghĩ rồi hắn đột nhiên nhớ ra một chuyện, đoạn hỏi:- Điện hạ biết Tiên Du đi hướng nào không? Cách đây bao xa?Lý Công Thăng đáp:- Tiên Du là nơi chôn cất của lịch đại hoàng đế.
Cách kinh thành trăm dặm về phía Bắc.Thời điểm Nguyên Phục nói chuyện với quan giám khảo.
Gã bảo nếu có gì bất trắc thì hẵng chạy tới Tiên Du khẩu.
Năm cái huy chương là chìa khóa thoát nạn.Nghĩ vậy, hắn bèn nói:- Điện hạ sắm sửa đồ vật, cũng không cần thượng triều nữa.
Chúng ta đi luôn trong hôm nay, mục tiêu là Tiên Du khẩu.Lý Công Thăng cũng không có thắc mắc vì sao, ngay lập tức quay vào nhà chuẩn bị.
Lão Lý Hiền quản gia cũng theo sát phía sau.Không thể không thừa nhận, tu tiên giới đúng là tiện lợi.
Một cái túi trữ vật, có thể thay thế mấy trăm chiếc xe ngựa.
Đồ đạc các thứ dù có nhiều đến mấy, cứ nhét hết vào túi.
Không phải mang vác cồng kềnh.
Lão Lý Hiền sống khổ đã quen, thuộc dạng tiết kiệm tới vắt cổ chày ra nước.
Ngay cả cửa phủ cũng bị lão thu vào túi, tiết kiệm đến thế là cùng.Nguyên Phục đứng ngoài lắc đầu ngao ngán không thôi.
Đợi hai người chuẩn bị xong hết rồi, hắn mới bảo:- Bây giờ tình thế nguy cấp, rời khỏi kinh thành rất có thể trúng mai phục.
Thế nên ta dự định cải trang Lý Hiền thành Bát Hoàng Tử.
Còn điện hạ ngài thì đi cùng ta, chúng ta chia ra mà chạy trốn.
Tỷ lệ thoát khốn lớn hơn.Lý Công