Về đến nhà, Lạc Lạc đi xuống xe trong ánh mắt khó mà diễn tả được của cả hai cậu nam sinh.
Ở trên xe, Tần Thương dựa người vào ghế, nói bằng giọng trầm trầm.
“Cậu có ý gì?”
Ngô Thiếu Hoằng luôn khiến cho người ta hận không thể đánh cho cậu ta một trận cho hả giận.
“Ý của tôi giống với ý cậu.
”
Tần Thương chẳng xem Ngô Thiếu Hoằng ra gì.
“Tốt nhất là cậu nên ôm cái suy nghĩ đó rồi cút càng xa càng tốt.
”
Ngô Thiếu Hoằng sao có thể bị Tần Thương dọa sợ, cậu ta chẳng những không tiếp thu mà còn khiêu khích.
“Haha… chưa biết ai mới là người phải cút đâu, tần thiếu ạ.
”
Thế nên, để trả giá cho cái miệng tiện của bản thân, Ngô Thiếu Hoằng liền bị vệ sĩ nhà họ Tần ném ở giữa đường, cung đường này không bắt được xe do là khu biệt thự, mà còn cách nhà họ Ngô đến nửa cái thành phố, bây giờ mà chờ người nhà họ Ngô đến đón thì không biết Ngô thiếu gia phải chờ đến bao giờ.
“Tần Thương, cậu chờ đó, tôi nhất định bắt cậu phải trả giá…”
Trong tiếng thét dài của Ngô thiếu gia, chiếc xe nhà họ Tần phóng đi vun vút khiến cho bụi đất bay lên mù mịt.
“Khụ… khụ… khụ…” Ngô Thiếu Hoằng đã bị ném giữa đường rồi mà còn phải ăn cả một miệng cát, đúng là đủ thảm.
- ----
Lạc Lạc vừa bước vào nhà đã nghe thấy tiếng khóc thút thít của Lạc Hiểu Khuê.
Lạc Hiểu Khuê đã sớm được tài xế đón về nhà, ba cô và bà mẹ rởm kia đang an ủi cô ta.
“Hiểu Hiểu ngoan, con đừng khóc, ba nhất định sẽ bắt con bé đó trả một cái giá thật đắt.
”
Ba của cô là một người đàn ông chẳng ra gì, trước đây ông ta yêu đương với mẹ của Lạc Hiểu Khuê nhưng lại đá bà ta rồi đi tán tỉnh mẹ cô.
Mẹ của cô, tiểu thư của Trang gia vốn là một tiểu thư cành vàng lá ngọc điển hình, chỉ vì lời ngon tiếng ngọt mà bị ông ta dụ dỗ rồi kết hôn.
Mà người đàn ông này đúng là rất có tài, khiến cho ông bà ngoại cô tin tưởng và giao gần hết gia sản cho ông ta, cuối cùng lại bị tên đàn ông khốn nạn này đâm cho một nhát không gượng dậy nổi.
Năm cô mười tuổi, mẹ cô bị bệnh không thể dậy nổi, người đàn ông này đã mang hai mẹ con kia về và nói rằng từ giờ bọn họ sẽ sống trong ngôi nhà do chính ông bà ngoại cô mua và tặng cho con gái.
Những ngày tháng đó, mẹ cô đã đau khổ đến cùng cực nhưng lại chẳng thể làm được gì, sau đó bà bị chọc tức rồi qua đời, hai mẹ con kia càng tác quai tác quái, không coi ai ra gì.
Lạc Lạc nhìn Lạc Đại Hòa, càng nhìn càng thấy ngứa mắt, không hiểu sao nguyên chủ có thể gọi tên này là ba trong ngần ấy năm.
Lạc Đại Hòa lườm lườm Lạc Lạc, sau đó quát lớn.
“Còn đứng ngây ra đó làm cái gì? Mau ra đây xin lỗi chị mày cho tao nhanh lên!”
Lạc Đại Hòa không thích Lạc Lạc, vì chỉ cần nhìn thấy cô là ông ta lại