Lạc Đại Hòa sống theo chủ nghĩa đàn ông là trời là đất, sao có thể chịu đựng việc Lạc Lạc nói quàng nói xiên.
Ông ta tiến tới, vừa định cho Lạc Lạc một cái tát thì lại bị cô tránh được.
Ngược lại là ông ta đánh trượt rồi đập thẳng tay vào cột nhà, ông ta đánh con gái mà lại dùng sức lực rất lớn nên chỉ một cái vừa nãy thôi bàn tay thô sạn kia đã đỏ bừng và in hằn cả vết hoa văn của cột nhà.
Lạc Đại Hòa đau đến nhe răng trợn mắt, ông ta bèn chỉ tay đuổi cô đi.
“Mày cút ra khỏi nhà này cho tao, cút ngay!”
Lạc Lạc chẳng sợ, cô đi đến ghế sô pha ngồi xuống rồi tự rót cho mình một chén trà nhỏ.
“Tại sao tôi phải cút? Căn nhà này là ông bà ngoại tôi mua cho mẹ tôi, trước khi ra đi mẹ tôi đã để lại hết giấy tờ cho tôi rồi, có cút thì cũng là các người cút đi chứ chưa đến lượt tôi đâu ông già.
”
Đây là lần đầu tiên hệ thống nghịch tập được nhìn thấy tính cách ngự tỷ của Lạc Lạc, hệ thống nghịch tập bé nhỏ lập tức vỗ tay bôm bốp để cổ vũ.
[Oa… oa… kí chủ uy vũ.
Mau tẩn cho ông già đó một trận nên thân đi.
]
Lạc Đại Hòa quả nhiên bị chọc giận đến điên tiết, trước đây ông ta đã phải luồn cúi trước nhà họ Trang, vậy tại sao bây giờ ông còn phải cúi đầu trước đứa con phế vật này cơ chứ?
Lã Vân Nhi ôm lấy Lạc Hiểu Khuê, làm bộ kinh hãi.
“Kìa mình, mình thấy đứa nhỏ này có phải bị bệnh rồi không? Sao nó có thể nói với ba mình như vậy được cơ chứ?”
Lã Vân Nhi không hề muốn rời khỏi căn nhà xa hoa lộng lẫy này một chút nào.
Tuy hiện tại Lạc Đại Hòa đã có tiền có của, nhưng căn biêt thự do nhà họ Trang xây dựng để dành cho con gái toàn được dùng những món đồ quý giá nhất và khó kiếm nhất, chưa chắc người có tiền có thể xây được.
Và một lí do nữa khiến cho Lã Vân Nhi luôn muốn ở đây chính là bà ta muốn thay thế Trang phu nhân, muốn tự thuyết phục bản thân cũng chính là một quý phu nhân danh gia vọng tộc, Trang phu nhân là cái đinh gì kia chứ?
Lạc Lạc không có nhiều hơi sức để nói chuyện với người như ông bà Lạc phu nhân đây.
Cô dựa người vào tường rồi mới nói tiếp.
“Một lần nữa tôi xin mời hai ông bà và bà chị đây nhanh chóng bước chân ra khỏi nhà tôi, mẹ tôi không thích cho người khác vào nhà.
”
Lạc Hiểu Khuê lau nước mắt, cô ta không ngờ Lạc Lạc bình thường nhút nhát lại không bao giờ dám to tiếng nay lại đuổi tất cả mọi người ra khỏi nhà.
“Lạc Lạc, sao em có thể làm như vậy với ba mình được kia chứ? Vả lại mọi người cũng đã sống lâu năm ở đây, suy cho cùng cũng sinh ra chút hoài niệm.
Chị không thể ngờ em lại là một con người độc ác nhẫn tâm như vậy đấy.
”
Gi ọng Lạc Hiểu Khuê lúc nào cũng trong trẻo và thánh thót, giống như những lần cô ta ra vẻ bản thân là một thánh mẫu bạch liên hoa, và lần này cũng không ngoại lệ.
Nhưng lạc Lạc đã sớm không muốn chơi cái trò nhàm chán đó với Lạc Hiểu Khuê.
Cô biết với tình hình hiện tại của nguyên chủ thì xé rách