Sáng hôm sau khi mở mắt ra người bên cạnh đã không thấy đâu dời giường đi đến bên cửa sổ thì thấy anh đang ngồi đọc sách uống trà ở dưới vườn cô chạy xuống vườn hoa
Đến trước mặt anh cười nói :
"chào buổi sáng Phong ca ca"
Anh quay sang nhìn cô cười:
" Chào buổi sáng Tiểu Vi Tối qua em ngủ ngon không"
Cô ngồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện anh:
"dạ có ạ Phong ca ca tối qua em ngủ ngon"
Anh dịu dàng nói: "Vậy thì tốt "
Ngồi nói chuyện với anh một lúc thì anh nhìn đồng hồ trên tay mình rồi nói với cô:
" bây giờ anh phải đi làm em ở nhà với quản gia có việc gì thì cứ nói với quản gia."
Cô gật đầu mặt hơi buồn nói:
"vâng ạ”
Sau khi anh đi làm thì cô chào quản gia một tiếng rồi cầm túi máu mà đi vào phòng
Xong xuôi cô đi ra khỏi nhà một cách không ai hay biết đến nhà của nguyên chủ đi một tí lại với người hầu, một tí lại thấy hộ vệ
Theo ký ức của nguyên chủ cô đi đến phòng quản gia căn nhà này Tư Phúc ở trong phòng không thấy Tư Phúc đâu cô ngồi lên ghế chờ
Một lúc thì Tư Phúc chỏ lại phòng. Nhận ra trong phòng không chỉ có một người là mình
Tư Phúc quay người quát:
"ngươi là ai ?"
Cô hơi hơi nhíu mày:
"Tư phúc... là ta "
Tư Phúc hơi hơi nghi hoặc rồi lập tức quỳ xuống:
"ngươi...tham kiếm điện hạ."
Cô gật đầu hỏi:
" ta thay đổi nhiều lắm sao... mà người không nhận ra ."
Tư Phúc ấp úng:
" không có ...là thuộc hạ sơ xuất..."
nội tâm: không nhiều mới là lạ trước đây thì đẹp yêu mị, điên đảo chúng sinh... đồi núi trập trùng, còn bây giờ thì còn bây giờ thì phiên bản tiểu loli đồng bằng, hai lưng.
Cô nhìn nhìn hắn:
" tình hình thế nào."
Tư Phúc phục hồi thần cung kính nói:
"phản tặc đã được giải quyết, điện hạ người đó có tin được không, thuộc hạ sợ sẽ có nguy hiểm để thuộc ha đón người về.”