Cô bất đắc dĩ nhìn vị cha sủng con gái hơn mạng của mình đang hét to hét nhỏ vì sợ giành con gái yêu quý với ông:
“cha, người bình tĩnh lại chút đi.”
Nam Ngải Nhĩ tay chống hông nói to:
“ bình tĩnh kiểu gì chứ, có đứa giám giành con với ta.”
Duy Á quát to vào mặt ông:
“ ông im miệng cho tôi, con gái có bạn trai là việc tốt ông tức giận cái gì.”
Nam Ngải Nhĩ bị Duy Á quát, giọng nhỏ xuống, ủy khuất nói:
“ Nhưng mà vợ ơi, sau này hắn ta sẽ tranh con gái với chúng ta … với cả con gái bảo bối nói với hắn ngọt ngào như thế thì sau này hắn sẽ được yêu hơn chúng ta…”
Duy Á nghe Nam Ngải Nhĩ nói thì nhíu mày lại, hơi suy nghĩ một chút nói:
“ có lý, ông nói đúng, không được… hắn ta lại dám tranh con gái với chúng ta đúng là đáng chết mà… ta không đồng ý hắn, hắn phải tránh xa con gái cưng của ta ra..."
Nam Ngải Nhĩ gật đầu:
“ đúng vậy vợ không được để hắn đến gần con gái cưng của chúng ta.”
Nghe hai người nói cô dở khóc dở cười, không biết làm sao với hai người cuồng con gái này nữa.
Bên chỗ Dị Phong
“ ÁT Xì ”
Dị Phong xoa xoa mũi.
Nội tâm: ai đang nhắc hay nói xấu ta vậy…
Thật đáng thương