Nhưng người đàn ông trung niên không để ý đến cô ta chạy đến chỗ của Dị Phong mà cúi đầu cung kính:
“chủ tịch không biết ngài gọi tôi có chuyện gì.”
Anh lạnh lùng nhìn long tổng giám:
“bạn gái của anh ghê gớm thật đấy , muốn đánh cả Tiểu Vi luôn .”
long tổng giám giật mình nhìn qua bên cạnh cô bé mà Dị Phong đang bế trong lòng, tuy đã nín khóc nhưng đôi mắt vẫn còn sưng đỏ. Lại nhìn qua người phụ nữ đang sợ sệt kia, hắn lập tức sợ hãi.
Hắn cúi đầu cầu xin Dị Phong:
“cầu… cầu ngài tha cho tôi..”
Dị Phong băng lãnh nhìn hắn:
“ ngày mai ngươi không cần đến công ty nữa..”
long tổng giám cầu xin:
“ chủ tịch… chủ tịch xin ngài cho tôi một cơ hội…”
Anh không nhìn long tổng giám lạnh nhạt nói:
“ cút, không thì đừng chách .”
long tổng giám nghe anh nói lập tức “cút” nhanh đến mức thấy bụi luôn.
Người phụ nữ trực tiếp tuyệt vọng.
Anh thả cô xuống hướng cô nói:
“Tiểu Vi người phụ nữ này bắt nạt em thì em tự mình đòi lại.”
Cô gật gật đầu rồi hướng người phụ nữ đi tới.
Người phụ nữ sợ hãi nói:
“ xin lỗi… xin lỗi là lỗi của tôi mong cô bỏ qua cho tôi.”
Với lời của người phụ nữ cô không phản ứng gì cả, chỉ nhàn nhạt nhìn người phụ nữ.
Nội tâm nguyệt cửu: lúc nãy cô ỷ thế hiếp người nói đôi giày của cô