“ Dì à Dì thấy thế nào, tùy tiện một mốn dù bản cả 18 đời tổ tông Dì cũng không đền cho cháu được đâu…”
Cô nhìn người phụ nữ lạnh lùng nói.
Người phụ nữ run sợ:
“ xin cô… tha cho tôi…”
Cô dùng đôi mắt ngây thơ nhìn người phụ nữ nói:
“thôi được rồi, dù sao dì cũng không đền được, dì đi đi…”
Người phụ nữ ngây người... hồi thần xong dập đầu ta ơn:
“ cảm ơn… cảm ơn…tạ ơn …”
Rồi chạy như bay biến mấy khỏi nơi này.
Dị Phong hơi nhíu mày:
“ tai sao em lại tha cho cô ta.”
Cô cười ngọt ngào với anh:
“ dù sao gì ấy không trả được nói nữa cũng vô dụng.”
Anh cười xoa đầu cô.
Cô lạnh lùng liếc mắt sang các hộ vệ.
Tất cả hộ vệ gật đầu hiểu ý.
Hộ vệ: người phụ nữ kia tạ ơn điện hạ… thậm chí coi điện hạ như bồ tát sống… lại không biết rằng tối nay sẽ đến diêm vương điện… không nhìn được mặt trời ngày mai…
------ ta giải phân cách-----
Anh bế cô lên công ty.
Các nhân viên nhộn nhịp chào hỏi cô. Chỉ có mỗi Bạch Liên Hoa là sắc mặt trắng bệch.
Nội tâm Bạch Liên Hoa: không xong rồi tiểu ác ma này quay lại rồi, vừa mới yên ổn được vài ngày… xong rồi…
Dị Phong có cuộc họp gấp nên thả cô xuống . còn anh đi họp.
Cô nhẹ nhành bước đến chỗ Bạch Liên Hoa cười tỏa nắng nói:
“chào dì Bạch Liên Hoa mấy ngày rồi mới gặp người…”
Bạch Liên Hoa run run người:
“ chào… chào tiểu… tiểu thư mấy ngày rồi mới gặp…”
Cô ngây thơ ngọt ngào nói:
“ mấy nay dì khỏe chứ…”
Bạch Liên Hoa cố gắng gượng cười:
“tôi khỏe… cảm ơn tiểu thư quan tâm.”
Nhân viên xì xầm nói:
“ quả nhiên Bạch Liên Hoa tỷ