Rồi cửa phòng được mở ra Nam Ngải Nhĩ và Duy Á cùng nhau đi vào, đập vào mắt hai người chính là đứa con gái bảo bối của bọn họ đang thoi thóp toàn thân đều là máu.
Hai người vội chạy đến lo lắng xem xét cô.
Nam Ngải Nhĩ đang lo lắng hỏi thăm này nọ cô thì.Duy Á quay sang bên Dị Phong định chửi cậu.
Vừa quay sang thì thấy sắc mặt cậu trắng bệch, trên tay là một vết thương sâu vẫn chưa hồi phục, dưới mặt đất là một thanh dao găm bạc, trong quan tài thì có máu… là máu dòng thuần, bà lập tức hiểu ra nuốt lại những lời định nói khi nãy.
Nam Ngải Nhĩ đang chuẩn bị mắng Dị Phong thì bị Duy Á ngăn cản.
Duy Á chỉ vào cánh tay Dị Phong nói:
“ nhìn.”
Nam Ngải Nhĩ nhìn vết thương rồi lại nhìn quan tài rồi gật đầu hiểu ra.
Nam Ngải Nhĩ không to tiếng mắng gì cả, chỉ lạnh lùng hỏi:
“ ai làm?.”
Nhưng trong lời nói lại vô cùng lạnh lùng.
Anh chưa kịp nói gì thì cô đã lên tiếng nói trước:
“ là huyết liệp.”
Duy Á cười lạnh:
“ huyết liệp… ha … bọn chúng đúng là gan to bằng trời….”
Nam Ngải Nhĩ quát to:
“con mẹ nhà bọn huyết liệp đó… bọn chúng dám động vào con gái lão tử… đúng là chán sống rồi mà.”
Thế là Nam Ngải Nhĩ kéo tay Duy Á tức giận vừa đi vừa nói:
“ vợ chúng ta đi, chúng ta đi giết đám huyết liệp đó trả thù cho con gái bảo bối của chúng ta.”
Duy Á đôi mắt lạnh lùng đến thấy băng xương, lạnh lùng nói:
“ không… chúng ta đi tập hợp quân đội… đám huyết liệp đó chết chưa đủ để đền dù chỉ là một sợi tóc Tiểu Vi bảo bối của chúng ta… vậy nên chúng ta … đồ sát cả nhân tộc… ”
Nam Ngải Nhĩ lập