Bên chỗ Sở Ngôn.
Sở Ngôn đang ngồi nhìn tin tức của cô, mày anh nhíu chặt.
Mấy thư kí bên cạnh mồ hôi chảy dòng dòng... từ sáng đến giờ ông chủ cứ phát ra khí lạnh không ngừng, chúng tôi sắp bị đóng băng rồi.
--------------------
15 ngày sau tại bệnh viện.
Cô từ trong phòng bệnh chạy ra, hốt hoảng gọi: "Bác sĩ... bác sĩ.... mau vào đây..."
lập tức 5 vị bác sĩ chạy vào.... cô thì đi ra ngoài chờ
Lệ Húc cũng mau chóng tới.
"Tiểu Nhiên sao vậy.... "
cô: "ông ấy phát bệnh....."
Lệ Húc cũng không nói gì nữa mà li lắng nhìn về phía phòng bệnh.
30 phút sau 5 vị bác sĩ lần lượt đi ra.
Lệ húc lập tức chạy tới: "Thế nào rồi.... ông ấy thế nào..."
5 bác sĩ cúi đầu:
"Xin lỗi.... chúng tôi đã tận lực.... mong hai vị bớt đau thương...."
Nghe họ nói xong cô tuyệt vọng ngồi bệt xuống đất, nước mắt không tự chủ mà chảy ra.
Lệ Húc lập tức ôm cô vào lòng an ủi:
"Tiểu Nhiên... không sao.... không sao đâu... còn có anh mà.... Tiểu Nhiên đừng khóc...."
nghe xong cô khóc thành tiếng:
"Anh hai.... ông ấy... ông ấy..... không còn rồi.... không còn rồi.... ông ấy chết rồi...."
Lệ Húc vỗ lưng cô: "Không sao Tiểu Nhiên.... còn có anh.... đừng khóc nữa... nín đi.... ngoan.... không khóc nữa...."
Hiện tai Lệ Húc cũng muốn khóc, cũng muốn không mạnh mẽ như thế này nữa:... nhưng không hiện tại anh mà sụp đổ thì Tiểu Nhiên phải làm sao.... Tuyệt đối không được khóc.... không được khóc... vì Tiểu Nhiên... vì đứa em gái duy nhất của anh.... vì người thân duy nhất còn lại của anh....
----------------------------
hôm chôn lệ lão gia.
cô đã khóc nhiều đến ngất đi. Bao nhiêu năm nói hận ông .... nhưng chưa bao giờ làm được cả....
Lệ húc ôm chặt cô vừa để an ủi, cho cô hơi ấm mong cô bình tĩnh lại .... vừa nhắc nhở anh không được sụp đổ.... đứa em gái bé nhỏ đang khóc của anh hiện tại cần hơi ấm, cần một bờ vai vững chắc dựa vào... anh không thể lung lay.....
sau khi nghi thức kết thúc, Lệ Húc nhìn cô, cô hiện tai như một người vô hồn.
Lệ Húc xoa đầu cô có gượng một nụ cười rồi nói:
" Tiểu Nhiên từ sáng tới giờ em chưa ăn gì phải không.... đi anh dẫn em đi ăn..."
cô ngửng đầu nhìn Lệ Húc rồi gật đầu.
Lệ Húc đưa cô đến một nhà hàng.
Gọi những món cô thích.
Cô nhìn đồ ăn trên bàn vô cùng phong phú... với một người có tâm hồn ăn uống như chắc chắn phải rất vui chứ.... nhưng tại sao cô cảm thấy không muốn ăn một chút nào.
Nhìn Lệ húc tươi cười cô biết là anh đang rất đau khổ ... vì cô nên anh mới gượng cười.... vì không muốn anh lo lắng nên, cô cố cầm đũa ăn vài miếng.
Sau khi ăn xong cô và Lệ Húc ra về.
Chuẩn bị bước lên xe mước mắt cô lại chảy ra, Lệ Húc lau nước mắt cho cô rồi hỏi:
"Sao vậy Tiểu Nhiên....."
cô vội vàng gạt nước mắt: "En xin lỗi.... em ... em không biết tại sao nữa...."
Lệ húc ôm cô: "Không sao... khóc đi... không phải nhìn làm gì cả...."
Cô đã nín nhưng nghe Lệ Húc nói cô thực sự không cầm được nữa:
"Anh... anh hai... ông ấy đi rồi... ông ấy thực sự đi rồi.... rõ dàng em hận ông ấy.... nhưng tại sao tim em lại đau thế này... lại buồn thế này chứ.... ông ấy chết em phải vui chứ sao lại buồn....anh hai tại sao vậy..... "
Lệ Húc chỉ ôm cô không nói gì cả.
------------- ta là khoảng cách thần trưởng--------(hôm trước Tiểu Lỵ có đọc lại mấy chương Tiểu lỵ đã đăng và nhận ra...... Tiểu Lỵ viết sai chữ 'dải' thành ' giải' Tiểu Lỵ lười viết lại nên từ giờ đổi thành khoảng cách thần trưởng nha.)
Ngày hôm sau dân mạng lại một trận choáng váng.
có một fan xủa cô đã vô tình quay được lúc cô khóc và lệ húc thì ôm cô... trong video có tiếng những nghe kĩ vẫn nghe được cô gọi Lệ Húc là anh hai.
"Thì ra hai người này là anh em.... thả nào tôi thấy